Tìm kiếm: đi-làm-về
Sau khi mẹ chồng mất, bố chồng ít nói hơn, cả ngày chẳng thiết ăn uống gì, có khi cả tháng không bước ra khỏi cổng. Mỗi bữa ăn cơm nhìn bố buồn rầu không nói chuyện với con cháu làm chúng tôi lo ông bị trầm cảm tuổi già.
Tôi không biết là do suy nghĩ của mình cổ hủ hay chị gái tôi có vấn đề. Nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn rất sốc.
Vợ tôi là người ít nói nên không bao giờ than vãn, trách cứ chồng. Em càng như vậy, tôi càng đau lòng hơn.
Nếu bố mẹ anh ấy biết tôi đang nói dối, liệu họ có hắt hủi mẹ con tôi không.
Một hôm, bạn thân của tôi gọi điện nói: "Này tôi vừa gặp vợ cũ của ông, vẫn rất xinh đẹp. Nhưng biết tôi thấy gì không? Cô ấy đi cùng con trai và trông giống ông lắm".
Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ và vợ mình. Hơn nữa, càng không biết nên giải quyết mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa?
Khi nghe những lời mắng chửi và hành động nóng nảy của mẹ vợ, tôi quyết định sẽ ly hôn.
Tôi cứ nghĩ bố chồng làm chuyện xấu trong phòng mình nên mới lén lút như thế. Ngờ đâu...
Trong khi cả nhà hoảng loạn gọi cấp cứu, bà chị chồng bình thản đứng dậy vào phòng ngủ vợ chồng tôi lục lọi.
Mang tiếng là con út nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ tôi luôn phải nhường mọi thứ tốt nhất cho chị gái.
Mẹ chồng của chị tôi không biết rằng cái nhà trọ ấy do chị đứng tên thuê, cũng do chị trả tiền hàng tháng. Chị ôm con về ngoại là con trai bà ấy ra đường.
Em thật hết lời để nói với chồng, giờ mặc cho bố mẹ vợ thề thốt chứng minh em trong sạch, anh vẫn đòi ly hôn.
Chồng tôi rối rít xin lỗi bố, vội gỡ ngay "thứ đó" ra khỏi tóc của ông nhưng càng giật nó càng dính mới chết!
Sáng sớm thấy mưa gió, sấm chớp đùng đoàng, lo sợ vợ bầu đi dưới trời mưa nguy hiểm nên tôi dắt xe ra cổng rồi giục vợ: “Lên đi anh đèo hai mẹ con đi làm cho an toàn”. Thế nhưng sự quan tâm của tôi đáp lại bằng cái nhăn trán khó hiểu.
Đọc xong lá thư Tâm bỗng òa khóc nức nở. Vậy mà bấy lâu nay cô sống trong dằn vặt, đau khổ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo