Tìm kiếm: ở-rể
Cuộc sống công nhân của vợ chồng tôi khó khăn nên khi bà ngoại ngỏ ý muốn các con về sống cùng, tôi vui lắm, nhưng phản ứng của chồng khiến tôi thất vọng vô cùng.
Tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc của chị chủ nhà thuê chồng tôi làm gia sư cho con trai khiến tôi đọc xong rồi xây xẩm mặt mày “cưng lấy vợ rồi quên chị luôn à? Tối nay hẹn ở khách sạn Z nhé. Cưng không tới là chị giận đấy. Nhớ cưng nhiều!...”.
Anh không làm bất cứ việc gì, kể cả cùng tôi chăm sóc con cái. Đã thế, lại tỏ thái độ khó chịu khi nhà cửa không gọn gàng.
Dù không được mời đến dự đám cưới cháu gái nhưng vợ chồng tôi vẫn vui vẻ ăn mặc đẹp đến chia vui cùng gia đình anh chị.
Tưởng rằng nhà vợ giàu có sẽ được nhờ, nhưng khi cưới về rồi tôi mới thấp thía nỗi khổ khi mình nghèo mà nhà vợ lại giàu sẽ thế nào.
Là phận “khách”, tôi phải chật vật xoay xở để phù hợp với những quy tắc và phong cách sống của gia đình em.
Lần nào vợ chồng chúng cãi nhau, bà sui của chị cũng lấy xăng dập lửa. Chiêu đưa tiền để lấy lòng người của chị, hình như đã sai, giờ muốn cứu vãn, cũng không biết cách nào.
Tôi bỏ gần 1 tỷ đồng để xây nhà trên đất của bố mẹ vợ cho vợ tôi, vậy mà tôi vẫn bị nhà vợ và hàng xóm coi thường.
"Em nói thẳng rằng em đang kiếm chồng chứ không phải chơi bời. Anh cũng gật gù, nói rằng anh chẳng bao giờ đưa tình cảm ra làm trò tiêu khiển..., nàng dâu mới tâm sự.
Vừa nhìn thấy Lan về, Thành liền hắng giọng lôi thẳng vào nhà tát Lan cháy mặt mà chưa cần biết lý do.
Sau đám cưới, bố mẹ em gợi ý cho hai đứa mảnh đất gần ngay cạnh nhà để xây lên ở riêng nhưng mẹ chồng em không cho bắt chúng em về sống chung.
Nhẹ nhàng bò dậy, Hạnh vớ luôn cái chổi trong góc phòng để phòng thân. Tiến về phía phòng vệ sinh, cô thấy ánh đèn lóe ra từ chiếc điện thoại đen trắng được đặt ngay ngắn trên chậu rửa mặt.
Lẫn trong không khí miên man của đất trời vào xuân là niềm vui của những đôi lứa Khmer về chung mái ấm. Với đồng bào dân tộc thiểu số (DTTS) Khmer vùng Bảy Núi, mùa xuân cũng là mùa cưới của nhiều đôi trai gái đến tuổi trưởng thành nên không khí nơi phum sóc càng thêm rộn ràng, náo nức.
4 năm yêu và 2 năm vợ chồng, chưa bao giờ tôi cảm thấy ức chế như thế này, cái cảm giác đau đớn cứ len lỏi trong tâm trí tôi.
Chỉ vì sợ mang tiếng ở rể, mà chồng không muốn ở chung, để chăm sóc trong lúc bố mẹ tôi đang ốm.
End of content
Không có tin nào tiếp theo