Tìm kiếm: Bán-đất
Lúc bố chồng ốm nặng, tôi bảo ông sang tên sổ đỏ cho chúng tôi, nào ngờ anh cả quát một câu xanh rờn
Tại sao anh cả lại đối xử với gia đình tôi cay nghiệt thế này?
Nghe tin dữ, chồng em vẫn ngồi ăn nốt bát phở mới đứng dậy mặc quần áo để sang nhà ngoại.
Tôi mặc thử cái váy rồi khoe với chồng. Anh hào hứng khen ngợi nhưng khi biết số tiền thì nổi trận lôi đình.
Vợ chồng tôi tận tình chăm sóc bố mẹ những năm cuối đời nên đáng được hưởng số vàng đó.
Cả nhà chạy ra ao xem thì thấy bố và người yêu tôi đang cãi nhau ầm ĩ, không ai chịu nhường ai.
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội sống và làm việc. Bố anh mất sớm, ở nhà chỉ còn mỗi mẹ già nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi quyết định chuyển về quê sống để tiện chăm sóc mẹ.
Vợ chồng tôi đã rất tin tưởng vào con trai. Không ngờ nó qua mặt chúng tôi, gây lỗi lầm lớn như thế.
Nghe giọng bất cần trơ trẽn của chồng cũ, tôi bật cười chua xót nghĩ gã đàn ông này đến chết cũng không chịu đổi nết.
Ngày hôm qua là ngày nghỉ, lúc tôi đi tập thể dục buổi sáng về, tôi sửng sốt thấy mẹ và em tôi cùng với rất nhiều đồ đạc để trước cửa nhà. Tôi nóng mặt hỏi mọi người đến nhà có việc gì, sau đó liền mang hết đồ bỏ ra cổng.
Lúc nghe mẹ chồng nói thế Hân sốc hẳn, Phong đứng bên cũng lặng người vì quá bất ngờ trước điều kiện kèm theo của mẹ...
Thế này thì quá lắm rồi, không kiềm chế nổi, cô đanh mặt đáp lại Tuấn...
Tôi không thể hiểu nổi anh chị chồng mình có còn là con người không? Sao họ lại bất hiếu đến thế? Ngay cả việc đưa mẹ đi bệnh viện chữa ung thư cổ tử cung họ cũng không đồng ý.
Tôi bị chồng mắng phung phí ngay chỗ đông người chỉ vì cái áo. Quá ức chế, tôi đưa ngay tin nhắn mới được ngân hàng gửi đến lúc chiều cho anh xem.
“Cái gì?”, Dung thiếu điều muốn hét lên. Cô đang nghe truyện cười phải không?
Cuối cùng bà phán “xanh rờn”: “Tôi chả thèm nhờ vả anh chị đâu. Có gì vợ chồng thằng út sẽ lo cho tôi. Ít nữa chúng nó sẽ xây nhà to đẹp cho tôi ở...".
End of content
Không có tin nào tiếp theo