Tìm kiếm: Bố-mẹ-chồng
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt. Thế nhưng tận lúc mẹ tôi bị ốm, nhập viện cô ấy vẫn khăng khăng không đưa thì tôi quyết định viết đơn ly hôn.
Tôi cứ nghĩ mình trao đi yêu thương thì sẽ nhận lại sự trân trọng. Thật không ngờ, thứ tôi nhận lại là đắng cay và đánh mất cả tuổi thanh xuân.
Chồng tức giận và trách tôi không hề tôn trọng anh như những gì đã nói.
Tôi nào ngờ anh ta còn có gan trời khi đến tận nhà yêu cầu những điều này.
Nhìn thứ mẹ chồng gửi lên ngay sáng hôm sau, tôi điêu đứng và không biết mình đã sai ở đâu?
Trong khi cả nhà hoảng loạn gọi cấp cứu, bà chị chồng bình thản đứng dậy vào phòng ngủ vợ chồng tôi lục lọi.
Tôi kiên quyết không đưa số tiền đó thì chồng đòi ly hôn.
Bà hỏi tôi số tiền kia đã vào tay chưa hay phải đợi khi nào nhận phán quyết chính thức từ tòa án.
Giữa lúc ấy chồng tôi bất ngờ trở về. Tôi sững sờ đến chết lặng vì đề nghị của anh và còn vì sự thật anh bỏ đi mấy năm trước.
Tôi đem chuyện trông thấy nói với chồng. Anh im lặng, hai mắt đỏ hoe rồi tiết lộ thêm một chuyện đau lòng khác.
Tôi không dám kể với chồng điều mình chứng kiến được đêm đó, sợ anh sẽ xấu hổ và gượng gạo với vợ.
Cách hành xử của em dâu rõ ràng là vì tư thù với bố chồng.
Tôi chẳng biết bố chồng mình có bao nhiêu "mặt" nữa. Nhưng nghĩ đến cảnh sống chung cả đời với ông, tôi lại sợ đến run người.
Cánh cổng vừa mở ra, tôi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng chị dâu hai tay ôm hai cháu, gương mặt tiều tụy, tóc tai rối bời.
Mẹ chồng tôi liền gọi hết các con dâu, con rể đến nhà. Chúng tôi vừa nghe bố chồng muốn ly hôn mà nháo nhào hết cả lên.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
























