Tìm kiếm: Chồng-em
Đời đúng là không bao giờ biết trước chữ ngờ chị em ạ. Cách đây 5 năm em tưởng như mình sẽ chết không ngóc đầu lên được. Vậy mà bây giờ, chính kẻ đày đọa em lại phải quỳ gối van xin em cứu giúp. Không nhắc lại thì thôi, chứ nhắc tới em lại cay tới cổ.
Chẳng biết các chị thế nào, chứ em ghét cảnh sống chung với mẹ chồng lắm. Về cơ bản thì em cũng may ở chỗ, cưới xong em với chồng lên thành phố sống, thuê nhà đi làm nên hầu như em không phải chịu cảnh làm dâu. Tuy nhiên, một năm cũng phải về qua nhà mấy lần như giỗ tết, hay nhà có công có việc gì.
Dù không kế hoạch nhưng phải 3 năm sau cưới em mới có bầu. Thật sự lúc ấy em lo lắm. Chỉ sợ không đẻ được thì toi vì lão nhà em không những là con trưởng mà còn là trưởng tộc.
Quê em miền Trung nắng gió, lấy chồng ra Phú Thọ. Sau đám cưới vợ chồng em thuê trọ ở Hà Nội để đi làm. Cuộc sống chật vật đầy khó khăn vì lương công chức 3 cọc 3 đồng, ở phòng trọ 18m2 nóng chảy mỡ, mưa thì dột chả thiếu đâu nhưng chưa bao giờ em dám nghĩ sẽ mua được một căn nhà của chính mình.
Sau cưới, do chưa có điều kiện nên vợ chồng em phải ở chung với gia đình chồng. Tháng vợ chồng em góp 5 triệu điện nước, ăn uống sinh hoạt.
Mẹ chồng em tính tình khó chịu, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó buồn phiền. Nhiều khi em nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao cùng là phận phụ nữ, bà cũng từng đi làm dâu mà với em, bà không tỏ ra thông cảm, thấu hiểu cho con dâu dù chỉ một chút. Ngược lại suốt ngày bắt bẻ, đe nạt con dâu.
Lâu lắm rồi mẹ chồng mới đến khiến tôi cũng hồi hộp và muốn sửa soạn mâm cơm sang tiếp đãi.
Bố mẹ chồng rồi đến em chồng, dần dần lũ lượt kéo đến nhà vợ chồng Mai định cư và ăn bám.
Tôi cũng sợ mình nghi ngờ sai rồi lại khiến vợ chồng con xảy ra mâu thuẫn, mang tiếng phá vỡ hạnh phúc các con.
Bố mẹ em là người nhà quê, tính tình thật thà chân chất, có sao nói vậy. Mẹ chồng em lại dị ứng với dân tỉnh lẻ, ra chợ mà thấy mấy chị bán tôm cá hay đồng nát thì bà lườm cho cháy mắt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng là ngày trước cả mẹ em với mẹ chồng đều buôn bán kinh doanh ngoài chợ. Hai bà ngồi gần nhau. Ban đầu cũng chơi bời, nhưng sau do bán không thống nhất giá với nhau nên hai bà cãi cọ. Từ bé xé ra to, sau lần ấy, hai bà không thèm nhìn mặt nhau.
Em xuất thân thành phố, gia đình bố mẹ điều kiện, khá giả. Nhà em kinh doanh 3 đời nên kinh tế có thể nói rất mạnh. Ngược lại chồng em anh ấy chỉ là anh bác sĩ nghèo, lương tháng hơn chục triệu, bố mẹ là công nhân viên nghỉ hưu. Nói chung so về điều kiện thì nhà anh với nhà em khá cách biệt.
Mẹ chồng em trước làm bên quân đội, lương hưu của bà cao. Cộng thêm bà có 2 phòng trọ cho thuê, 1 tháng ngoài lương ra bà còn có thêm 7, 8 tiền nhà nữa nên hầu như chẳng bao giờ bà chẳng bao giờ cầm tiền sinh hoạt em gửi. Thậm chí tiền sửa bỉm của con em bà cũng cho hết.
Nhìn bà lầm lũi đi về, em thấy vừa thương vừa buồn. Vậy là em sẽ lại trở thành con dâu của người khác. Chỉ mong lần này, cuộc hôn nhân của em sẽ không còn nước mắt và đau đớn như trước.
Tôi với vợ bằng tuổi, không quá sốt sắng việc có con nên đồng ý với vợ. Hơn ai hết, tôi hiểu quãng thời gian qua vợ mình tận tụy với công việc và khát khao thăng chức như thế nào.
End of content
Không có tin nào tiếp theo