Tìm kiếm: Con-trai
Đến nay đã 4 năm nhưng tôi vẫn không mang thai. Chồng tôi ngày một bức bối, thậm chí là nổi giận vô cớ. Đến một hôm tôi cùng chồng đến nhà một người bạn chơi. Thấy ai cũng có con bồng bế, lại bị bạn bè nói khịa vài câu mà về nhà chồng đòi ly hôn với tôi.
"Rượu mời" không uống, vợ tôi đang muốn "uống" thứ gì đây?
Năm đầu về làm dâu còn khá yên bình, mọi người lo lắng nhưng vẫn chưa tỏ thái độ quá đáng. Đến năm thứ 2 khi vợ chồng tôi vẫn chưa có động tĩnh gì thì cả làng bắt đầu đồn là tôi không đẻ được.
Tôi thiết nghĩ ở cái thời đại này thì nói thật là cái miếng ăn nó không hề to. Hơn nữa, tôi là đứa đã từng sống trong nghèo khó, đói ăn đến nỗi gầy rộc người đi nên đến khi tự kiếm được tiền nuôi bản thân và gia đình rồi, tôi luôn nghĩ, cái gì tiết kiệm thì tiết kiệm chứ riêng ăn uống thì không.
Bồ dứt lời thì Tuấn đứng không vững, hóa ra chuyện anh ngoại tình Thảo đã biết hết. Không những vậy Thảo còn biết chính chồng mình với bị vô sinh chứ không phải cô.
Nói về độ háo sắc và sung mãn thì Tào Tháo hoang dâm có tiếng cũng phải xếp sau nhân vật này.
Chồng tôi cúi gằm mặt xuống, nước mắt anh ta rơi, nhưng anh ta cũng vội vã bỏ đi dù cánh cửa nhà vẫn đang mở rộng.
Thằng bé có dáng vẻ của những đứa trẻ mắc bệnh Down. Người mẹ bế nó trông cũng đã già đi rất nhiều so với lần tôi nhìn thấy cách đây 3 năm.
Lúc ấy, người chồng ngoại tình là tôi thấy vợ bế con của nhân tình, tay cô ấy vỗ về đứa trẻ đang khát sữa mẹ, nói một lời khiến tôi trào nước mắt tội lỗi….
Tổn thương chồng chất dần tạo thành oán hận khôn nguôi trong lòng tôi. Tôi biết mình không thể tha thứ cho chồng phản bội, mà còn phải trả thù anh ta….
Lúc này bà Hạnh mới giận đùng đùng. Thì ra Hoa nhận tiền của bà là để tổ chức đám cưới chứ nào có chia tay con trai bà đâu.
Hóa ra mẹ chồng chỉ là người thích khoe khoang. Bà luôn tỏ ra bản thân tốt, hoàn hảo trong mắt người khác nhưng sau lưng lại không phải vậy.
Tôi đưa tay kéo gương mặt cô ấy lại để nhìn cho rõ, đây có đúng là người vợ mất sớm của tôi không? Có phải cô ấy vì biết tôi và con trai nhớ thương nên đã tìm cách quay về.
Họ rời đi mãi một lúc sau tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ.
Rồi ba năm dài trôi qua, đã là cái giỗ thứ ba của Tuấn. Người ta thấy Hân bồng một đứa trẻ khoảng hai tuổi trên tay. Lại là những lời sỉ vả như hai năm về trước. Nhưng Hân không còn sợ sệt, e dè nữa, cô tự tin bước vào nhà chồng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo