Tìm kiếm: Dâu-cả
Cô làm không tốt cũng bị chê, làm tốt cũng bị chê, vậy tốt nhất chọn cách thứ nhất cho đỡ cực cái thân nhỉ? Nhưng nghĩ đến bố chồng và chồng, Hằng lại gạt phương án so găng với mẹ chồng. Cô đã nghĩ ra một cách khác nhẹ nhàng và hay ho hơn.
Mẹ chồng mất sau một tháng ốm nặng. Một tháng đó bà ở viện nhưng tôi cũng chỉ ra thăm được vài lần chứ không thể ở lại trông nom.
Tối đó, không biết anh chị nói gì với nhau mà anh trai đập cửa phòng gọi tôi lúc 1 giờ sáng. Tôi vừa mở cửa thì anh đấm thẳng mặt tôi.
Hân là giáo viên cấp 2, ở gần nhà nên tiện đường chăm sóc nội ngoại hơn. Tính cô hiền hòa, biết trước sau nên cũng được lòng bố mẹ chồng.
Chẳng biết bà xử lý thế nào mà hôm trước, bố chồng gọi điện cho chúng tôi, bảo rằng con cái đã chẳng báo hiếu được gì cho bố mẹ, lại còn cướp mẹ đi nốt, để bố không ai chăm sóc. Ông bảo nếu muốn bà ở trên đó chăm con cho thì phải đền bù cho ông mỗi tháng 4 triệu đồng.
Mặc dù bị ghét bỏ, tôi vẫn không bao giờ giận mẹ chồng. Thật ra trong lòng tôi có chút buồn tủi. Nhưng nghĩ kỹ thì tiền của mẹ chồng tôi, bà muốn cho ai, làm gì đều là quyền của bà.
Tát con dâu hỗn láo mà thấy chẳng hề vui hay hả hê gì cả. Ngược lại cảm giác của mẹ chồng bất lực và mệt mỏi, thất vọng về con dâu nhiều hơn.
Khi nhìn thấy cảnh ấy từ cô con dâu bà hốt hoảng khi phát hiện ra "bí mật động trời" ấy.
Tốt nhất với chị dâu như vậy thì tránh va chạm, nhất là không phải ở chung một nhà thì càng đỡ nhiều.
Bà Thu Nga (Khâm Thiên, Hà Nội) vốn là một phụ nữ sắc sảo. Khi còn trẻ một mình bà bươn chải nuôi hai con trai ăn học và trưởng thành.
Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh đôi khuyên tai em chồng tặng nhưng nghĩ nó chẳng liên quan gì ở đây nên trả lời mẹ chồng: "Con không ạ".
Thấy mấy chị em đồng nghiệp rối rít khoe năm nay được về ngoại ăn Tết, mấy người khác than phiền “Tết này, lại "phải" về quê chồng rồi, chán thế!” mà Ngân dửng dưng. Bởi lẽ, cô đã biết đáp án chắc chắn không bao giờ thay đổi.
Trên đời này bác ghét nhất là loại con gái có thai trước khi cưới. Mà chắc gì đứa bé trong bụng cháu đã là con của thằng Chung nhà bác.
Sau đó mẹ chồng cũng đi dép được vài ngày nhưng rồi chẳng hiểu sao lại đi chân đất đến trường đón con tôi.
Cảm giác vừa ngạc nhiên xen lẫn tủi hổ vây chiếm lấy tôi, đứa con dâu năm nào tôi từng tìm mọi cách ruồng bỏ giờ đã thay đổi rất nhiều.
End of content
Không có tin nào tiếp theo