Tìm kiếm: Dâu-cả
Vừa khoe số tiền được mẹ chồng bù đắp cho một tuần chăm sóc bà trong bệnh viện, tôi đã bị hai chị dâu cười vào mặt.
Cùng phận làm dâu, nhưng mẹ chồng lại đối xử với chúng tôi khác nhau. Em dâu luôn được bà quý, yêu chiều.
Dù cho hai người con trai phản ứng rất dữ dội nhưng bố chồng vẫn muốn dành một mảnh đất cho anh hàng xóm.
Tôi hơi "ô mai sấu cuối lọ" một chút. Nhan sắc bình thường, công việc bình thường, nói chung cái gì cùng bình thường. Đã vậy còn ham kiếm tiền nên đến tận hơn 30 tuổi mới lấy chồng.
Ở chơi nhà chị dâu, tôi điêu đứng phát hiện những người lạ trong ngôi nhà của anh chị.
Trần đời có ai bị vợ đuổi về nhà nội với lý do “hay đùa quá trớn” như anh trai tôi không cơ chứ.
Vừa biếu được ông bà vài triệu mà chị dâu tôi đã thể hiện thái độ có tiền, kênh kiệu...
Cuối cùng bà phán “xanh rờn”: “Tôi chả thèm nhờ vả anh chị đâu. Có gì vợ chồng thằng út sẽ lo cho tôi. Ít nữa chúng nó sẽ xây nhà to đẹp cho tôi ở...".
Tuyên bố như đinh đóng cột của chồng khiến tôi giật thót người vì sợ hãi. Tôi không bao giờ nghĩ anh lại bắt tôi phải làm việc này.
Em tưởng mẹ chồng ky bo nên mới mừng quà cưới 3 chỉ vàng. Nào ngờ mấy hôm sau, em đã được mở mang tầm mắt.
Nghe mẹ chồng nói mà Thư tủi thân vô cùng. Đành rằng con nào cũng là con, mà sao mẹ lại phân biệt đối xử nhiều như vậy.
Chồng tôi vừa dứt lời, hai chị dâu lại quay ra lôi kéo mẹ chồng về nhà mình và đưa ra những lời ngon ngọt để dụ dỗ mẹ khiến tôi buồn vô cùng.
Hân là giáo viên cấp 2, ở gần nhà nên tiện đường chăm sóc nội ngoại hơn. Tính cô hiền hòa, biết trước sau nên cũng được lòng bố mẹ chồng.
Đang ngồi rót nước cho mẹ chồng thì bà bỗng rút dưới tấm đệm ra một cái phong bì nhàu nát cũ mèm và đưa cho tôi. Tôi mở ra thì thấy bên trong có 1 xấp tiền...
Mẹ chồng mất sau một tháng ốm nặng. Một tháng đó bà ở viện nhưng tôi cũng chỉ ra thăm được vài lần chứ không thể ở lại trông nom...
End of content
Không có tin nào tiếp theo