Tìm kiếm: Hàng-xóm-láng-giềng
Những mâm bát luôn là nỗi ám ảnh của các nàng dâu ngày đầu bước chân về nhà chồng.
Bố mẹ vợ giàu có nên lúc nào cũng vung tiền để thống trị. Nhìn cảnh bố mẹ mình nghèo, không có tiếng nói, tự nhiên tôi lại hối hận vì đã rước cô tiểu thư ấy về làm vợ.
Ngay hôm cưới xong, chồng tôi đã đề nghị: “Anh sẽ là người nắm kinh tế trong nhà”. Hồi đấy đang yêu đương mặn nồng nên tôi hồn nhiên đồng ý. Để rồi giờ đây, cuộc sống của tôi khổ sở trăm bề vì ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”.
Tôi có nằm mơ cũng không tin được ăn ở với nhau bao năm, giờ tôi bị tất cả quay ra phụ bạc dù chồng mới là kẻ ngoại tình.
Bạn bè xung quanh cứ bảo tôi sướng, lấy chồng mà vẫn được ở cùng với bố mẹ đẻ của mình. Nhưng nào ai có hiểu được nỗi khổ tâm quá lớn trong lòng tôi.
Đàn ông đến bao giờ mới hiểu, ngoại tình chỉ có mất chứ không hề được điều gì.
Cưới nhau được mấy tháng thì em mang bầu. Vì em yếu quá nên chồng bảo nghỉ việc ở nhà đợi sinh đẻ xong xuôi con cứng cáp rồi hẵng đi làm lại', người phụ nữ kể.
Mọi cánh cửa dường như đã đóng sập trước mắt tôi. Chồng, con, tất cả đều không còn, tôi những tưởng đã gục ngã không thể đứng dậy được.
Cả nhà chồng nhìn tôi dò xét, nghi ngờ, nói bóng gió cho rằng tôi ở nhà “tòm tem” với đàn ông nên mới mắc bệnh tế nhị.
Hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường nhưng "nhiệt tình" tới mức này thì đúng là đáng ngờ thật.
Một cuộc hôn nhân dường như không còn hạnh phúc, chồng chửi vợ, đánh vợ, nghiện rượu, cờ bạc, thế mà người vợ vẫn cam tâm, vẫn tình nguyện sống bên người chồng.
Ban ngày mà Oanh khóa cửa kĩ càng, rèm buông kín mít khiến tôi chột dạ. Điện thoại của em tắt máy, tôi phải đập cửa thật mạnh mà mãi lâu sau em mới ra mở. Đứng nép bên cô vợ trẻ, xinh đẹp của tôi là anh hàng xóm “hiền lành ít nói” cả hai sượng sùng, ấp úng mãi chẳng nên lời….
Mẹ chồng bất ngờ ghé thăm nhà con trai trên đường đi du lịch về thì phát hiện con dâu ngoại tình trong một tình huống không thể bất ngờ hơn.
Nhìn mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi ngạc nhiên vô cùng nên hỏi đứa cháu, không ngờ cháu thốt lên: "Bình thường nhà con ăn khổ lắm cô Hân ơi...".
Thấy tôi cầm bức ảnh, anh tái mét mặt, hốt hoảng giằng lại. Tôi run run bắt anh giải thích tất cả mọi việc. Tôi chỉ mong những suy nghĩ vừa rồi của mình chỉ là vớ vẩn nhưng không, chúng là thật.
End of content
Không có tin nào tiếp theo