Tìm kiếm: Nước-mắt
Nhìn gương mặt sửng sốt của chồng tôi hiểu mình đã thắng. Sống với nhau hai chục năm, hơn ai hết tôi hiểu tính chồng.
Không ngờ với kế sách này lại giúp tôi gở được mớ bòng bong trong người lại có cái kết mĩ mãn với người con gái tôi thương.
Đàn bà ở đời, đau đớn, ghen tuông, mệt mỏi cũng chỉ vì hai chữ “sợ mất”. Sợ không giữ được nên không được buông dù tay đã mỏi nhừ rướm máu. Sợ đánh mất nên luôn phải giữ bên mình, dù là một trái tim đã cạn nghĩa cạn tình.
Chưa tròn 1 tháng ngày chị tôi mất thì tôi đã nghe một tin động trời về anh rể. Người hàng xóm cạnh nhà chị tôi thì thầm kể với tôi rằng cứ tối đến là cô ấy lại thấy một người phụ nữ lạ trong nhà chị tôi.
Con gái ôm bánh kem trong người, nâng niu như thể sợ chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm bánh rơi xuống đất.
Thời gian nửa năm gần đây, gia đình Lý khốn đốn vì bố làm ăn thua lỗ, mẹ cô thì mắc bệnh ung thư giai đoạn đầu. Tiền bạc trong nhà cõng nhau ra đi dần dần, thậm chí gia đình cô phải bán nhà rồi ở thuê.
Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi lờ mờ hiểu chuyện thì bà nói “Mẹ xin con hãy để cho mẹ có cơ hội làm trách nhiệm của một người mẹ mà bấy lâu nay mẹ không làm được. Xin con hãy để mẹ bù đắp cho con.”.
Không chỉ tôi khóc mà nhiều người phụ nữ phía dưới hội trường đã dùng tay gạt nước mắt.
Tôi chết sững, không thể nào tưởng tượng được điều vợ tôi vừa mới nói lại là sự thật.
Để tăng thu nhập nên tôi thường xuyên phải làm tăng ca đến tối muộn mới về. Một đêm tôi đang làm việc thì có anh hàng xóm gọi điện về xem các con tôi tại sao lại khóc, cửa đóng chặt không ai có thể vào được.
Tôi nhìn tờ di chúc của chị gái để lại mà lòng rối như tơ vò.
Chịu đựng không được nữa, khi con được 2 tuổi thì tôi quyết định ly hôn chồng. Tôi quyết định lên thành phố để tìm việc kiếm tiền. Vì sợ con theo mình sẽ cực khổ nên tôi để con cho chồng cũ nuôi. Tôi mỗi tháng gửi tiền đều đặn về để nuôi con.
Tôi khá bất ngờ khi nghe những lời bọc bạch của anh hàng xóm. Không ngờ rằng từ rất lâu rồi anh đã để ý nhiều đến chuyện của gia đình tôi.
Vừa rồi em đi khám định kỳ, thai đã được 5 tháng tròn. Em đi một mình vì chồng nói bận gặp khách hàng đặc biệt. Đến khi sắp khám xong thì chồng em bảo ở yên đợi anh ấy đến đón, rồi chở em về nhà.
Đến một ngày khi không còn chịu nổi nữa, tôi dọn đồ bỏ đi. Tôi chỉ để lại đơn ly hôn đã ký và kết quả khám bệnh của mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo























