Tìm kiếm: Nước-mắt
Hoa càng nghe càng đau xé lòng. Thôi thì cô quyết định ly dị chồng và về ở với bố mẹ vậy, dù thế nào, cô cũng còn bố mẹ làm chỗ dựa.
Bỗng chị ngồi bệt xuống ghế khóc nức nở. Anh vội ôm chặt chị vào lòng và hứa sẽ không bao giờ để xảy ra những chuyện như thế này nữa. Chị có nên tha thứ để anh có cơ hội quay trở về bên mẹ con chị hay không.
Midu đã chi một số tiền khủng cho váy cưới. Chỉ riêng 4 chiếc váy cưới của Midu trong đêm tiệc chính đã có giá “giật mình”.
Anh không đáng được tha thứ. Có lẽ, cuộc sống này vẫn vậy. Anh đánh mất gia đình chỉ vì một phút ham vui.
Nghe người yêu cũ nói vậy, Bình không kìm chế được mà đồng ý đến gặp cô ngay lập tức. Vừa thấy Thu bước vào với khuôn mặt hốc hác gầy gò, Bình liền ôm chầm lấy cô.
Đến ngày đưa vợ mới đi khám thai, tôi càng mong chờ con trai chào đời. Nhưng chỉ với một câu nói của cô ta, tôi như chết tại chỗ.
Mấy chị em nhân viên văn phòng làm việc cùng Hoa trầm trồ, ngưỡng mộ. Họ bảo, vợ chồng chị Hoa cưới nhau lâu rồi mà còn lãng mạn quá, anh ấy còn gửi hoa đến công ty tặng vợ.
Chị mong rằng sau này có chuyện gì anh cũng sẽ chia sẻ với mình chứ không một mình chịu đựng nữa. Rồi gia đình anh chị sẽ lại hạnh phúc như những ngày ban đầu.
Nhìn gương mặt sửng sốt của chồng tôi hiểu mình đã thắng. Sống với nhau hai chục năm, hơn ai hết tôi hiểu tính chồng.
Không ngờ với kế sách này lại giúp tôi gở được mớ bòng bong trong người lại có cái kết mĩ mãn với người con gái tôi thương.
Đàn bà ở đời, đau đớn, ghen tuông, mệt mỏi cũng chỉ vì hai chữ “sợ mất”. Sợ không giữ được nên không được buông dù tay đã mỏi nhừ rướm máu. Sợ đánh mất nên luôn phải giữ bên mình, dù là một trái tim đã cạn nghĩa cạn tình.
Chưa tròn 1 tháng ngày chị tôi mất thì tôi đã nghe một tin động trời về anh rể. Người hàng xóm cạnh nhà chị tôi thì thầm kể với tôi rằng cứ tối đến là cô ấy lại thấy một người phụ nữ lạ trong nhà chị tôi.
Con gái ôm bánh kem trong người, nâng niu như thể sợ chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm bánh rơi xuống đất.
Thời gian nửa năm gần đây, gia đình Lý khốn đốn vì bố làm ăn thua lỗ, mẹ cô thì mắc bệnh ung thư giai đoạn đầu. Tiền bạc trong nhà cõng nhau ra đi dần dần, thậm chí gia đình cô phải bán nhà rồi ở thuê.
Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi lờ mờ hiểu chuyện thì bà nói “Mẹ xin con hãy để cho mẹ có cơ hội làm trách nhiệm của một người mẹ mà bấy lâu nay mẹ không làm được. Xin con hãy để mẹ bù đắp cho con.”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo