Tìm kiếm: Thăm-nhà
Lạ một cái là em gái tôi không phải là người yêu của Thu mà là một mối quan hệ khác tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong đời.
Nghe lén được cuộc điện thoại của mẹ chồng, tôi chết lặng khi biết vì sao bà đồng ý cho tôi đám cưới
32 tuổi tôi mới kết hôn, so với nhiều người phụ nữ khác, tôi có phần thiệt thòi về nhan sắc. Tôi cao ngỏng, gầy và đen.. cũng chính vì lí do này mà đến tận thời điểm này tôi mới cưới được chồng.
Bận đến mấy, tuần nào cô ấy cũng về thăm bố mẹ. Sau mỗi chuyến về quê, Lan lại giúi vào tay tôi vài triệu. Tôi hỏi tiền đâu thì Lan bảo: “Bố mẹ em cho”.
Nhiều người sẽ nghĩ tôi bị ngu khi làm như thế, nhưng thực ra đó là phần thưởng cho tôi thì đúng hơn, tôi mừng còn không hết.
Khi tôi thông báo tin vui với cả nhà thì em chồng lại kích đểu 1 câu khiến tôi khốn đốn suốt thời gian dài: "Phải xét nghiệm ADN, ai biết có phải con cháu nhà này không?".
Bố trong lúc ăn cơm nói 1 câu rất bình thường thế mà chồng tôi lại để bụng, giận dỗi. Rồi anh nằng nặc bắt trở về Hà Nội ngay trong đêm.
Mẹ chồng đi vắng tầm 15 ngày nên tôi quyết định dọn nhà. Đến khi lột tấm ga trải đệm của bà thì thấy rơi ra một chiếc phong bì hồ sơ cũ.
Nghe xong lời chị mà tôi không biết nên trách anh rể hay trách chị gái mình đây! Vượt 200km tới thăm chị gái, không ngờ chị ốm nặng mà nhà chồng vẫn mặc kệ, choáng váng hơn cả là bí mật phía sau sự đối xử tệ đó.
Đêm hôm ấy trời đổ cơn mưa tầm tã, khắp nhà anh chỗ nào cũng dột phải lấy chậu để hứng. Nhìn cảnh bố anh ốm nặng nằm liệt giường, căn nhà thì sập xệ, mẹ anh thì già nua, tôi bỗng thấy sợ nếu lấy anh làm chồng.
Tôi nghe được tiếng con khóc ngằn ngặt trong phòng ngủ nhưng không có ai dỗ dành thằng bé. Lao vào phòng ngủ thì thấy con nằm chỏng chơ trên giường, khóc đến tím tái mặt mày. Vợ tôi và mẹ tôi chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Dù tôi yêu vợ nhưng có một người phụ nữ thơm tho quyến rũ chui vào trong chăn nằm ngay sát, còn lả lơi quyến rũ và chủ động nhiệt tình, thật khó người đàn ông nào có thể từ chối được.
Nửa đêm ngủ say tôi vô thức quay sang ôm vợ, khi tay đặt lên bụng cô ấy thì không khỏi giật mình tỉnh dậy.
Nào ngờ Liên cứ chối đây đẩy, bảo là phòng hơi bừa nên không muốn tôi thấy. Tôi đánh liều, đòi vào cho bằng được. Bừa thì cũng không đến mức không có chỗ đặt chân.
Tôi giận điên người, sẵng giọng hỏi chị tại sao chăm mẹ chồng ốm mà chị mang cháo suông loãng thế này. Mẹ đang ốm, không bồi bổ được những thứ đắt tiền thì thôi, ít nhất cũng phải ăn uống cho đủ chất chứ.
Nồi lẩu cá cả nhà mới gắp được vài miếng đã phải dọn đi, vì không ai còn tâm trạng để ăn nữa.
End of content
Không có tin nào tiếp theo