Tìm kiếm: Viên-THiệu
Sử liệu từ “Tam Quốc Chí” đã cho ta nhìn thấy một năng thần Tào Tháo vốn đã bị “Tam Quốc diễn nghĩa” vùi che, một bộ mặt khác của kẻ “tuyệt gian” trong “tứ tuyệt” thời Tam Quốc. Thời Tam Quốc, anh hùng nghĩa sĩ lớp lớp như sóng cuộn Trường Giang. Người đời thường vì cái gian hùng của Tào Tháo mà tạo thành ác cảm.
Quan Vũ, Trương Phi và Triệu Vân đều là những võ tướng uy danh trong Tam quốc chí, nhưng trong mắt Tào Tháo có một người mạnh nhất, đó là ai?
Hoàng hậu "hồng nhan bạc mệnh" nhất lịch sử: Ôm mối tình vô vọng với em chồng, ch.ết trong oan khuất
Chân Mật (183 – 221), người Trung Sơn (nước Ngụy), nổi danh tài sắc vẹn toàn. Thời đấy, dân gian vẫn truyền tụng một câu thế này: “Giang Nam hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu”. Tức, Giang Nam có Tiểu Kiều và Đại Kiều thì Hà Bắc có nàng Chân Mật quốc sắc thiên hương, đẹp khuynh quốc khuynh thành.
"Gian hùng thời loạn" như Tào Tháo hóa ra vẫn còn thua người này trong Tam Quốc. Đó là ai.
Thắng hay bại là chuyện thường tình của binh gia. Nhưng vì sao Quan Vũ chỉ chịu đầu hàng Tào Tháo, phớt lờ Tôn Quyền.
Hóa ra cả Lưu Bị và Tào Tháo đều không phải là những người hết lòng vì Hán thất.
Vô cùng dũng mãnh trên chiến trường nhưng đây cũng là mãnh tướng có "trái tim sắt đá" nhất trong Tam Quốc khi gặp đệ nhất mỹ nhân mà chẳng hề rung động. Đó là ai.
Người có biệt danh là hổ tuy không phải là mãnh tướng nhưng lại là nhân vật kiệt xuất trong Tam Quốc. Đó là ai.
Khi kỷ nguyên mới bắt đầu cũng có nghĩa là bức màn của kỷ nguyên cũ khép lại. Tuân Úc có lẽ là một "bức màn" như vậy.
Trước khi chết, Quách Gia có đưa ra lời cảnh báo đến sự tồn vong của nhà Tào Ngụy, đáng tiếc Tào Tháo lại không hiểu rõ.
Hóa ra đến chết Tào Tháo vẫn nhất quyết không làm hoàng đế là vì những nguyên nhân này.
Sở dĩ Tào Tháo gạt bỏ mọi nghi ngờ, nhất quyết giao trọn tính mạng của mình cho người này là vì hai đặc điểm mà không phải ai cũng có.
Nhìn lại một đời của Quách Gia, ông đã luôn không ngừng phấn đấu, dùng mưu lược và trí tuệ để hóa nguy thành an. Quách Gia chính là hiện thân của chân lý có táo bạo có sáng tạo thì mới có được thành công.
Tào Thực là một điển hình của đứa trẻ bị hủy hoại bởi sự nuông chiều của người cha, vì sự yêu thương không có chừng mực và không nghiêm khắc của Tào Tháo mà Tào Thực lâm vào kết cục thảm hại.
Tuân Du là một người như vậy, không khoe khoang ưu điểm, không cường điệu hóa công lao của mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo