Tìm kiếm: Về-quê
Năm nào cũng vậy, cứ đến kỳ nghỉ hè, câu chuyện về việc cho con về quê nội lại khiến tôi đau đầu.
Ngày tái hôn, tôi nấc nghẹn nghe con 8 tuổi thủ thỉ: Mẹ có em trong bụng rồi, không cần chăm cho con
Câu nói của bà khiến tôi như tỉnh khỏi con mê, hiểu rằng nếu tiếp tục làm con dâu bà, đời tôi sẽ chẳng có gì ngoài bất hạnh. Vậy là tôi quyết định ly hôn, một mình chăm con.
Đến thăm con gái ở bệnh viện, tôi đứng ở cửa, nghe cuộc trò chuyện của con và mẹ chồng, lòng tôi đầy giận dữ và thương xót.
Chồng tôi không ngờ với tổng mức lương ít ỏi, phải chi tiêu cho gia đình 4 người mà tôi vẫn dư dả để mua xe ô tô.
Nhất định tương lai tôi sẽ không bao giờ an phận như bố, tôi phải bơi ra biển lớn.
Ngày còn trẻ tôi định lấy người đàn ông mình thương nhưng bố mẹ ngăn cản quyết liệt. Mẹ bảo trong khu phố có rất nhiều anh chàng tốt, công việc ổn định, việc gì tôi phải lấy chồng xa. Tôi cứ mở lòng ắt sẽ có người thích, không cần lấy người cách cả nghìn cây số.
Lời cầu xin của mẹ chồng khiến tôi bàng hoàng, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng?
Tôi sợ em gái chồng sẽ mang bao rắc rối đến cho gia đình tôi.
Cũng may là lúc đó chồng tôi không có mặt, nhưng thực sự cô ấy quá liều lĩnh!
Chuyện bữa ăn sơ sài hay không tôi chưa nói tới nhưng ở chung mấy năm mà đến việc mẹ tôi bị dị ứng với cua chị ấy cũng không biết!
Sao chị dâu lại có thể đưa ra con số khó tin đến vậy chứ?
Nhờ tính thích khoe của của em dâu tương lai, tôi mới phát hiện ra một bí mật tày đình.
Cá nhân tôi thì thấy cô ta không xứng đáng được xem là thành viên trong gia đình.
Tôi bức xúc gọi điện cho bố mẹ chồng thì ông bà đáp tỉnh bơ: "Em nó lớn rồi muốn làm gì là việc của nó!".
Chồng tôi đứng ngoài nghe thấy hết màn sỉ nhục của cô em trà xanh, thấy ngứa tai nên anh bênh vợ chằm chặp, cấm cô em từ nay không được lại gần gia đình anh nữa!
End of content
Không có tin nào tiếp theo

























