Tìm kiếm: báo-tin

Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi rụt rè: “Thưa bác…”, thì má đã xởi lởi: “Bác cái gì, kêu má đi con, chưa tính chuyện gì hết thì cứ coi như con là bạn của con má, cũng như con của má thôi".
Lâu rồi tôi mới lại khóc. Khóc cho sự yếu đuối của anh và khóc cho sự bất lực của mình - tôi đã không đủ sức khiến anh thay đổi. Và cả đứa trẻ đáng yêu của tôi cũng không đủ sức kéo cha nó về cùng.
Thấm thoát cũng 15 năm nhưng tớ và cậu cũng như bao bạn khác cùng thời có lẽ sẽ không bao giờ quên kỉ niệm một thời áo trắng đó. Bởi với tớ, vào thời điểm đó thì “ Thanh xuân của tớ có cậu”.

End of content

Không có tin nào tiếp theo