Tìm kiếm: chửi-bới
Vợ tôi đã cắm cho chồng tận 2 chiếc sừng, mà chiếc sau lại còn đau đớn phẫn nộ hơn chiếc trước.
Tôi và nhà trai vừa dừng trước cửa nhà Quỳnh thì bố mẹ Quỳnh từ trong nhà chạy xộc ra. Mẹ vợ lao vào tát tôi mấy cái cháy má, chửi bới ầm ĩ bảo rằng tôi là gã đàn ông tệ không ra gì.
Không nghe tiếng vợ cằn nhằn nữa tôi lại thấy hối hận vô cùng.
Với họ, Hân như 1 người "máu lạnh", thấy em chồng "chết" không cứu thành thử trước kia bố mẹ chồng quý Hân bao nhiêu thì giờ họ lạnh nhạt, thờ ơ với cô bấy nhiêu.
Khó khăn lắm hôm ấy tôi mới kéo được chị đi. Tôi không hiểu chị còn sợ gì nữa. Hôm nay tôi sẽ giúp chị làm cho mọi chuyện ra ngô ra khoai. Cùng lắm thì chấm dứt, còn hơn là dành cả đời cho một người chẳng hề yêu thương mình.
Thấy tôi mang vàng hương đến thắp hương, hàng xóm nhà chồng cũ liền kéo tôi vào, chị ấy thì thầm.
Như giọt nước tràn ly, tôi gào lên: "Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn lại mình đi...".
Anh còn quỳ xuống xin tôi tha lỗi và viết một bản kiểm điểm thề không bao giờ tái phạm.
Đời tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện gì khiến mình sốc thế này, tôi đứng loạng choạng, chiếc bánh gato cũng rơi xuống.
Tôi muốn mẹ được vui vẻ bên con cháu, không phải là sống trong đau khổ như trước đây.
Tôi đuổi cô giúp việc đi trong giận dữ khi thấy cô ấy lén ăn thức ăn của mẹ mình. Đến khi biết nguyên nhân, tôi hối hận không ngừng.
Nhớ đến nghề của em gái làm tôi thấy mình thật ngốc khi tin tưởng nhân cách của nó.
Ngay đêm đó, tôi tống cổ anh ta ra khỏi nhà và bảo anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ giờ tôi sẽ sống đời độc thân.
Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra cơ sự này nữa. Cả tuổi trẻ tôi học tập, làm việc, cống hiến... đến cuối cùng lại thành ra vô duyên như vậy.
Là người sai nên tôi không dám nói gì, vì nếu ở hoàn cảnh đó tôi cũng sẽ lồng lộn như vậy.
End of content
Không có tin nào tiếp theo