Tìm kiếm: cơm-tối
Tâm sự cho anh nghe thì chồng tôi bảo thôi ráng chịu đựng, anh cố gắng làm thêm vài năm nữa rồi vợ chồng mình ra riêng.
Chồng tôi thà sống cảnh dây dưa, bồ bịch với "người yêu đích thực" của anh nhiều năm còn hơn ly dị để phải chia tài sản chung, nhất là ngôi nhà.
Đúng là lắm khi chuyện nhỏ bằng đầu kim cũng nảy sinh cả mớ phiền phức. Nhìn mẹ bối rối đứng ngồi không yên mà thấy thương.
Sáng hôm sau cô còn chúc chồng đi vui vẻ. Sáng anh đi, tối muộn cũng không thấy gọi điện về, xưa nay không bao giờ như thế. Đợi các con ngủ Lan gọi cho chồng.
Đợi mãi không thấy vợ về, tôi bắt đầu sốt ruột, lo lắng và khi chuẩn bị đi tìm vợ thì có người báo tin cô ấy bị tai nạn rất nặng, đang trên đường đi cấp cứu.
Cả đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi để ý chồng mình. Thấy chồng cũng trằn trọc, anh cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Dạo gần đây chuyện vợ chồng anh cũng bỏ mặc.
Thấy tôi giận dữ, chồng còn chỉ trích tôi bất lịch sự, vô phép tắc.
Nghe mẹ nói xong chồng tôi tức giận kéo vợ về, bỏ lại bữa tiệc ngổn ngang trong lời xì xào của đám đông.
Chả hiểu cô em dâu này học ăn học nói học đâu cái thói vô duyên thế không biết nữa?!?
Nước muối mặn thế, sao chồng lại tu ừng ực sảng khoái vậy?
Tôi hoảng hốt bấm chuông cửa hỏi lý do thì thấy bà nội chồng tức giận bảo tôi là 'Cháu dâu mất nết!'. Nhưng tôi có làm gì sai với bà đâu cơ chứ.
Làm ngơ trước những lời tôi nói, vợ nhất quyết không chịu chi một đồng. Quá uất ức trước sự lạnh lùng của vợ, tôi nói một câu khiến cô ấy xanh mặt.
Tôi giận đến mức run rẩy khi phát hiện ra người mà mẹ lén gặp gỡ.
Ngay từ những ngày đầu về làm dâu tôi đã không ưa mẹ chồng, bà ấy nói nhiều lắm, cứ mở miệng ra là dạy dỗ yêu cầu tôi phải làm cái này phải làm cái kia. Lúc đầu tôi còn vui vẻ làm theo, lâu dần miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của bà.
Sáng sớm mò về lại nhà, tôi thấy cửa mở hé. Chị hàng xóm vội vàng chạy sang hớt hải nói: “Vào ngay bệnh viện đi chú Hùng”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo