Tìm kiếm: học-lớp-2
DNVN – Trao học bổng và nhận đỡ đầu cho các em học sinh nghèo vượt khó là hoạt động thường niên, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc của cán bộ nhân viên Công ty Thuỷ điện Đồng Nai, nhằm động viên các em nỗ lực vươn lên trong học tập, xứng đáng là con ngoan, trò giỏi, trở thành người có ích cho xã hội.
Tôi chỉ biết đứng thẫn thờ trước cửa, không dám bước vào trong nhìn con.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Thực ra mẹ chồng em cũng không phải quá khắc nghiệt nhưng khổ nỗi bà có cái tính suy diễn, chuyện bé xé ra to nên nhiều khi em mệt mỏi đến phát điên đi được.
Tính có nói thế nào bố mẹ Tính vẫn khăng khăng không nghe. Ông bà từ đầu đến cuối luôn cho rằng tôi bán hoa quả thì sao sánh được với Tính là tiến sĩ.
Chồng cô ấy khá giàu có, công việc cũng tốt. Có vẻ như có chức tước gì ở công ty. Cô ấy hay than vãn lo chồng bị gái bu.
Do công việc bận rộn và cũng chưa muốn lập gia đình nên tôi không mặn mà lắm với phụ nữ. Thế nhưng ở quê bố mẹ lại liên tục gọi về vì họ tìm được một cô gái quá ưng ý muốn tôi trở về cưới ngay lập tức không bị thanh niên làng lấy mất.
Bố nuôi cầm tay tôi đặt lên tay chú rể rồi ngậm ngùi nói một câu.
Tranh tài tại vòng Chung kết cuộc thi Tìm kiếm Đại sứ Áo dài Trẻ em Việt Nam là những gương mặt mẫu nhí được tuyển chọn khắp cả 3 miền Bắc – Trung – Nam.
Khung cảnh ấy khiến chồng tôi phát điên còn con gái thì ghét tôi ra mặt.
Có những hôm tôi về nhà, thấy bình sữa đã pha sẵn. Tôi hỏi vợ thì cô ấy vui vẻ trả lời đó là sữa của con.
Ở công ty, tôi như một biểu tượng thành công có thu nhập “khủng”, nhưng về nhà tôi lại bị vợ cằn nhằn vì lương chỉ 50 triệu đồng, rồi mang so sánh với “chồng người ta”.
Hôm đó tôi theo hẹn của bác sĩ đến bệnh viện phụ sản để điều trị, thì tận mắt chứng kiến cảnh chồng tôi đang âu yếm dìu một người phụ nữ với chiếc bụng bầu lùm lùm chờ lấy sổ khám. Tôi cố tình gọi tên chồng để anh hết đường chối cãi.
Khi mọi người đã ăn xong và đi ngủ, tôi đói quá không thể tiếp tục nằm được nữa nên phải cố gắng gượng dậy để tìm thức ăn cho vào bụng, để rồi khi nhìn thấy những thứ còn sót lại sau bữa ăn mà tôi thấy thương cho bản thân mình quá. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy chứ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo