Tìm kiếm: mua-quần-áo
Tôi đã khuyên mẹ, nếu đau lòng quá thì về nhà ngoại. Nếu cảm thấy không thể tha thứ được thì đừng vì anh em chúng tôi mà chịu đựng ở lại. Nếu mẹ chọn phương án ly hôn, tôi sẵn sàng ủng hộ.
Tôi đã cố giải thích nhưng chị chồng vẫn không nghe mà còn cho rằng tôi "già mồm".
Sau 2 năm ở nhà chăm con, vị trí của tôi trong mắt chồng càng tụt giảm đến đáng thương tội nghiệp.
Thời Lý, Trần, Lê, khi công chúa đi lấy chồng, đều được nhà vua cấp đất, ruộng, hoặc ban thái ấp để làm của hồi môn.
Vì quá thương anh ấy, nên tôi đã nhờ chồng mình giúp đỡ lúc hoạn nạn.
Thấy chiếc nhẫn cưới đã cũ trong hộc tủ, tôi cầm đi bán ngay. Chồng tôi biết đấy thì có làm sao?
Tôi bế con vào nhà, gọi tên chồng nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi. Gọi điện cho anh, anh còn tuyên bố thẳng một câu phũ phàng.
Thấy tôi đến chơi, chị dâu liền nhờ tôi dọn dẹp tủ lạnh giúp. Tôi cũng nhiệt tình làm ngay để rồi ngẩn người khi thấy cái bánh kem bị bỏ lâu ngày trong tủ.
Tôi không cố ý trả thù nhưng ông trời lại cho tôi cơ hội để được nhìn chồng cũ lụn bại.
Trước mặt biết bao người, không ngờ chị dâu lại nói ra lời lẽ ấy được.
Tôi đã hỏi chị chồng về số tiền nợ nhưng chị ấy hẹn lại vài tháng. Nghĩ tình chị em, tôi cũng chẳng đòi căng làm gì.
Cô giúp việc hào hứng lấy điện thoại, mở ảnh con trai khoe với tôi. Có ai ngờ, tôi lại biết quá rõ về con người của anh ta.
Suốt những năm qua, có gì ngon chị gái cũng gửi ra phố cho vợ chồng tôi. Thế nên khi chị không thể làm việc, tôi đã biếu chị ấy chút tiền.
Câu nói: “40 tuổi không lấy vợ, 50 tuổi không mặc quần áo” của người xưa ở nông thôn có ý nghĩa như thế nào? Nhìn bề ngoài thì thật khó hiểu nhưng thực chất nó đã nói lên được nỗi vất vả, bơ vơ của những người nghèo trong quá khứ.
Nhật Bản là một trong những nền kinh tế hàng đầu thế giới. Nhưng do chi phí sinh hoạt rất cao và thói quen của người dân Nhật, nên người Nhật Bản luôn tiết kiệm.
End of content
Không có tin nào tiếp theo