Tìm kiếm: nói-chuyện
Tôi hoảng sợ đánh rơi cả hộp sữa bột xuống nền nhà. Trong đêm tối yên tĩnh tôi nghe cả tiếng suỵt suỵt.
Tôi vội đỡ sếp cũ dậy, mời anh ấy vào trong nhà để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Ngày tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ bạn trai không ưng chút nào vì quê tôi quá xa. Họ muốn con trai cưới cô bạn cạnh nhà để 2 bên gia đình đi lại cho thuận tiện. Chúng tôi càng quyết tâm cưới nhau thì nhà bạn trai càng ngăn cản dữ dội.
Tôi thà không nhận được một đồng nào từ bà còn hơn là sống cuộc sống như bây giờ.
Chồng sắp cưới luôn trấn an tôi rằng: "Trời sinh voi, trời sinh cỏ, rồi thế nào cũng có cách vượt qua".
Vợ chồng tôi đã vay mượn anh em mỗi người một ít để xây ngôi nhà 2 tầng khang trang, sau này sẽ kiếm tiền và trả nợ sau. Tuần vừa rồi chúng tôi xây xong phần thô, số tiền đã chi hết khoảng 400 triệu.
Chị bảo từng là bạn thân một thời với Thanh nên hiểu rất rõ cô ấy. Ngày học cấp 3, Thanh sống bất cần, yêu đương lăng nhăng, nhiều lần cãi lời bố mẹ bỏ nhà đi theo bạn trai.
Cô tự nhủ chỉ xem một chút, xem chồng cũ sống thế nào rồi sẽ hủy đi. Ai ngờ những hình ảnh đập vào mắt khi mở camera lại khiến cô đầy bất ngờ.
Ở chơi nhà chị dâu, tôi điêu đứng phát hiện những người lạ trong ngôi nhà của anh chị.
Tôi cứ tưởng mình đã chọn đúng chồng, nhưng đến khi mang bầu và sinh con mới biết mình đã nhầm.
Đã rất nhiều lần tôi muốn ly dị người vợ mà mình không yêu nhưng cô ấy quá tốt khiến tôi không đủ can đảm.
Tôi bế con về nhà thăm bố mẹ mà lòng nặng như đeo đá. Nhưng rồi nhìn thấy mâm cơm của ông bà, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cầm lá đơn ly hôn, tôi cười ra nước mắt. Lẽ ra, người đưa đơn nên là tôi mới phải.
Tôi tự hào rằng mình luôn đối xử tốt với bố chồng. Vậy mà chỉ sau hai tháng, ông lại đòi vào viện dưỡng lão ở.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, bố tôi chấp nhận giữ lại công ty của mình, còn toàn bộ đất đai, nhà cửa, bất động sản đều là của ba mẹ con tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo

























