Tìm kiếm: thấy-mẹ
Em chồng tôi không may qua đời sau một vụ tai nạn giao thông . Thương con dâu và cháu nội nên bố mẹ chồng tôi chuyển hẳn sang đó ở cùng để nhà đỡ trống trải và đỡ đần công việc nhà để em dâu chuyên tâm làm việc.
"Ngày đầu về làm dâu, em đã phải chứng kiến người ta dùng lời lẽ như vậy để nói bố mẹ. Em nghĩ tới chồng - người mình cùng sống chung vài chục năm mà ngao ngán hết sức", cô gái kể.
Tôi luôn nghĩ xấu cho mẹ chồng khi thấy mẹ và chị dâu thân thiết với nhau. Đến khi thất nghiệp, tôi mới biết mình mới là kẻ xấu tính.
Lấy chồng là một canh bạc, may rủi hên xui. Nhưng tôi chẳng biết mình đang may hay xui nữa các chị em ạ. Chồng các chị thế nào? Tôi xin kể về chồng tôi trước nhé.
Quân nóng nảy mắng tôi khi thấy mẹ chồng phải vào bếp. Nhưng nghe giọng điệu của anh, tôi đoán chừng chồng đã nghe sự việc từ một phía nên mới vậy.
Tôi đã cố nhịn em chồng, vì ai cũng đứng về phía cô ấy. Không ngờ đúng lúc đó, chồng tôi lại đứng ra đòi lại công bằng cho vợ.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi hốt hoảng kéo cô ấy lại và hỏi thăm xem tại sao lại đứng trên cầu. Cô ấy quay sang, nước mắt đầm đìa và nói.
Tôi không ngờ, không bao giờ ngờ tới mẹ mình lại có cảnh sống như vậy ngay tại chính nhà con gái mình.
Lúc tôi cằn nhằn chồng chỉ biết đến bạn bè thì mẹ anh bênh: "Nó đi làm nuôi cả nhà rồi, cô phải cho nó giao lưu với bạn bè để xả stress chứ". Nhưng chỉ vài tiếng sau, bà muối mặt khi nhìn tôi.
Hễ thấy vợ chồng tôi quấn quýt bên nhau là y như rằng mẹ chồng tỏ ra khó chịu. Thậm chí, có lần bà còn tự tiện xông vào phòng riêng, rồi lại mắng hai đứa tôi nữa.
Tôi thấy mình may mắn khi vợ và mẹ tôi yêu thương nhau mà không phải khó xử khi đứng giữa giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa như nhiều người bạn. Thế nhưng, chỉ vì điều này mà chính tôi đã làm “đổ bể” mối quan hệ đó.
Có lẽ tôi nên chuyển ra ngoài, ở cùng anh rể - chị gái chẳng thoải mái chút nào mà còn phải làm việc, đóng tiền sinh hoạt nữa.
Mẹ tôi thương con trai vất vả, còng lưng nuôi vợ con nên có ý oán trách con dâu không đỡ đần chồng trong khía cạnh kinh tế.
Chồng tôi mất 4 năm nay rồi. Khi anh mất, tôi đã 37 tuổi và có hai đứa con nên trong lòng tôi xác định sẽ không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con.
Tôi thấy vợ thật sự quá đáng. Lần này, tôi nhất định không chịu thỏa hiệp.
End of content
Không có tin nào tiếp theo