Tìm kiếm: uất-ức
Ngay sau khi nghe những lời mẹ chồng nói và hiểu được ý nghĩa của món đồ bà cầm, tôi ôm vội chiếc áo rồi bật khóc, chạy ra khỏi phòng ngay giữa đêm tân hôn.
Bầu bì thèm gà nhưng mới mua về chưa kịp ăn, em đã bị mẹ chồng mắng cho một trận rồi bắt đem gà đi trả.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Chồng làm 1 tháng được hơn 6 triệu thì mẹ chồng kêu đóng 4 triệu vào tiền sinh hoạt, số tiền còn lại thì gửi tiết kiệm khiến cô con dâu 9 tháng mang nặng đẻ đau lúc nào cũng thèm ăn như người bị bỏ đói.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Lúc chúng tôi ra tới bãi đỗ xe của nhà hàng, chồng tôi đột ngột quay người rồi không nói không rằng giơ tay giáng cho tôi một cái tát khiến tôi suýt ngã ngồi xuống đất.
Thật sự là không chịu nổi. Có ai cư xử như anh ấy không?
Anh ta đã nói đến mức ấy thì tất nhiên tôi chẳng còn lý do gì để ở lại. Vậy là tôi thu dọn đồ đạc và chồng tốt bụng đưa tôi về tận nhà đẻ. Thả tôi ở cửa, anh ta định đi ngay nhưng bố tôi đã lên tiếng mời con rể vào nhà uống nước.
Chồng tôi tím tái mặt mũi, còn cô người tình kia thì đã trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta hét lên một tiếng rồi vùng bỏ chạy khỏi nhà tôi, không dám quay đầu lại.
Tôi sinh ra trong gia đình cũng khá giả, bố mất sớm nên mẹ đi thêm bước nữa. Bố dượng có một gái, một trai con chung với mẹ. Tôi trở thành người thừa trong nhà. Chưa bao giờ bố dượng yêu thương hay quan tâm tôi dù chỉ một chút.
Lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị tổn thương. Không cần biết đầu đuôi thế nào, đúng sai ra sao, tôi nổi cơn ghen lên rồi đập phá đồ đạc trong nhà. Tôi cũng không muốn nghe vợ giải thích bất cứ điều gì. Như này chẳng phải suốt thời gian qua chúng tôi đã dùng tiền của anh ta sao.
Nhà tôi chỉ có hai anh em trai, mẹ mất cách đây gần chục năm rồi. Sau khi anh trai kết hôn thì chuyển ra ngoài ở riêng, tôi cũng sớm đi lấy chồng, chỉ có bố ở một mình thui thủi.
Ngay hôm dạm ngõ, mẹ chồng tương lai đứng ra tuyên bố trước quan viên 2 họ 1 câu phũ phàng. Chính từ giây phút đó, tôi cảm thấy vô cùng cay đắng và căm hận bà.
Tôi chưa từng oán hận bố mình nhưng để có thể ở bên cạnh chăm sóc ông thì tôi không thể sẵn sàng.
Vì quá uất ức, lại nghe những lời đó nên mẹ tôi ngất lịm. Bố tôi thì nóng mặt nhưng không nói gì thêm nữa.
End of content
Không có tin nào tiếp theo