Tìm kiếm: viện-cớ
Nhà có cậu em chơi bời, nợ nần chồng chất nhưng mẹ chồng bao giờ cũng dung túng và gánh nợ cho.
Sau khi được vợ chồng tôi thông báo tin vui thì bà trợn mắt kinh hãi rồi chỉ vào tôi ú ớ không thốt nên lời. Thậm chí bà còn lảo đảo đứng không vững, muốn ngã nhào xuống sàn nhà.
"Con cứ để vàng cưới lại mẹ cầm cho. Ngộ nhỡ kẻ nào dòm ngó thì lại mất" - mẹ chồng nói với Loan.
Đêm ấy tôi phải viện cớ trong người khó chịu để khất anh đêm tân hôn đến ngày khác. Thấy chồng cuống quýt hỏi thăm, quan tâm mình mà tôi lại càng khiếp hãi. Tôi phải làm thế nào đây, cũng không thể cứ khất lần mãi được.
Nhận được cái tát thật mạnh từ cô ấy mà tôi vẫn không thể tin được.
Vợ tôi ôm mặt, gườm gườm tôi rồi đóng sập cửa lại.
Nếu biết trước lời của bố chồng có trọng lượng thế này thì tôi đã nói cho ông biết chuyện từ nhiều tháng trước.
Ban đầu tôi cứ sợ mẹ vợ tự ái nhưng thấy bà vẫn bình tĩnh nghe hết, không khó chịu bất mãn gì thì thầm yên lòng.
Quả thật anh tốt và gia đình anh cũng hiền lành lương thiện, thế nhưng cứ nghĩ đến cái đêm ác mộng ngủ chung với mẹ hôm đó là em lại không thể nào quên nổi.
Vào đến phòng bệnh, lúc này vợ tôi đã được trở về phòng hậu sinh với con rồi, tôi tức giận ném bịch bỉm vào người cô ấy rồi quát: “Có ăn với chơi mà gói bỉm cũng quên! Đúng là…”.
Biết là về ra mắt sẽ không thiếu những màn bi hài bất đắc dĩ, nhưng mà cũng đâu đến mức người yêu tôi lại sợ đến vậy.
Suốt cả chục ngày mẹ chồng nằm viện, chỉ có mình Linh tất bật cơm nước, giúp bà tập đi... Rồi cô cũng không quên nói 1 câu khiến mẹ chồng hối hận rơi nước mắt.
Ngày mẹ chồng tuyên bố di chúc, tôi dậy rất sớm với một tâm trạng hân hoan, sung sướng. Nghĩ đến mình sắp đổi đời giàu có, ai có thể không hạnh phúc.
Từ khi cưới xong, đêm nào anh cũng kiếm có bận rộn, mệt mỏi rồi ngủ sớm. Là vợ chồng 2 tháng, chúng tôi vẫn chưa một lần gần gũi.
Hiện tại Lãng đang mở công ty riêng, hoạt động khá tốt. Người đàn ông giỏi giang, đi lên từ 2 bàn tay trắng ấy đã thu hút được sự chú ý của tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo