Tìm kiếm: đối-xử
Mẹ tôi ăn ở hiền lành và sống rất tốt với hàng xóm bên cạnh, chính vì những đức tính tốt đẹp của mẹ đã giúp tôi trưởng thành là một người đàn ông có tấm lòng lương thiện.
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt. Thế nhưng tận lúc mẹ tôi bị ốm, nhập viện cô ấy vẫn khăng khăng không đưa thì tôi quyết định viết đơn ly hôn.
Sau 1 tháng được làm "người tự do", Chương có chút hối hận, chán nản với những mối tình chớp nhoáng và vị fastfood ngập ngụa trên người. Anh mở block vợ cũ xem dạo này cô ấy thế nào.
Buổi tối hôm ấy, cả gia đình đang ngồi ăn và xem TV thì thấy chị gái trở về. Mẹ tôi hồ hởi ngó ra hỏi: "Ơ, con về đấy à? Sao không nói sớm mẹ làm cơm này? Con rể đâu, nó có đưa con về không?"
Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ và vợ mình. Hơn nữa, càng không biết nên giải quyết mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa?
Hiện tại chẳng còn sống được bao lâu, ông quyết định chọn mặt gửi vàng, trao toàn bộ tài sản cho tôi quản lý.
Trong khi cả nhà hoảng loạn gọi cấp cứu, bà chị chồng bình thản đứng dậy vào phòng ngủ vợ chồng tôi lục lọi.
Lúc còn yêu thì Hướng chẳng tiếc lời nịnh nọt khen vợ, nhưng khi hết tình cảm, anh dùng đủ lời lẽ để xúc phạm cô.
Cái cảm giác con gái mình nhưng lạnh nhạt với bố đẻ và yêu quý bố nuôi khiến tôi ngỡ ngàng đau nhói.
Tôi cầm tờ giấy A4 chi chít chữ mà cảm thấy tình cảm vợ chồng cũng nhẹ tênh như tờ giấy mỏng này.
Anh cả về quê chở bố ra thành phố chữa bệnh và chăm sóc bố tận tình suốt những ngày nằm viện. Ngày xuất viện anh còn giành quyền nuôi bố nữa làm vợ chồng tôi rất yên tâm.
Khi người phụ nữ đó vừa bước vào sân, nhìn rõ khuôn mặt của chị ta thì tôi không khỏi bàng hoàng kinh sợ.
Tôi không dám kể với chồng điều mình chứng kiến được đêm đó, sợ anh sẽ xấu hổ và gượng gạo với vợ.
Người bên ngoài không hiểu còn tưởng Hòa thích thầm tôi ấy chứ.
Cách hành xử của em dâu rõ ràng là vì tư thù với bố chồng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo


























