Tìm kiếm: ở-riêng
Em không hiểu sao bà lại làm thế. Em đã dồn hết tâm huyết cho bữa tiệc ấy, vậy mà...
Bà hất hàm nói: "Các con giờ đã có gia đình rồi, tự mà lo lấy thân. Sắp tới con cũng nên dọn ra ngoài ở cho tự lập, nhà đông người tiền ăn uống điện nước cũng tốn lắm".
Sau đợt bệnh đó, mẹ chồng và em dâu tôi chẳng nhìn mặt nhau nữa.
Nhìn chồng giận dữ trong bất lực rồi quay mặt vào tường mà tôi thương anh vô cùng, song cũng chẳng giúp được gì cho anh.
Nhìn thấy đôi giày cao gót quen thuộc ngoài cửa nhà, tôi đã bực bội rồi. Không ngờ, mẩu chuyện giữa cô ta và mẹ chồng càng khiến tôi bàng hoàng hơn.
Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì, cứ đợi đến ngày cưới rồi "đánh úp" một trận cho bà biết mặt.
1 tuần trôi qua, bỗng dưng mẹ chồng gọi điện hỏi thăm tình hình, bà còn cứ tưởng Thương vẫn nghỉ ở nhà chăm con, cô cũng chẳng ngần ngại mà kể là nhờ bà hàng xóm rồi.
Vì nghĩ mẹ chồng bị ốm nên em mới tất tưởi về nhà, nào ngờ bà vẫn khỏe như vâm.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại tuyên bố thẳng như thế, chẳng khác nào đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà.
Có lẽ sự nhẫn nhịn của mình đã lên đến đỉnh điểm, mình nhất quyết không thể im lặng thêm nữa nhưng không thể nói gay gắt được nên đành dùng “tâm kế”.
Mấy hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều mà chưa thể đưa ra được quyết định cuối cùng.
Thanh đi xuống dưới bếp lấy cốc nước mát uống, không ngờ lúc đi ngang qua phòng mẹ chồng, cô lại nghe thấy bà nói chuyện điện thoại.
Nói rồi bà nhìn Thái đanh giọng: "Cả con nữa, chiều vợ lắm để nó trèo đầu cưỡi cổ, sau này rồi nó không coi ai ra gì".
Bà cứ vậy nhẹ nhàng đi vào, ai ngờ vừa tới cửa phòng ngủ của Thu bà sững người nghe tiếng con dâu nói chuyện điện thoại với chồng.
Tôi nhìn cái váy mà tức bốc khói tận đầu. Nhưng cay cú hơn là thái độ và cách ứng xử của mẹ chồng tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo