Tìm kiếm: chồng-bỏ-đi
Khi nghe con gọi như thế, trong lòng tôi hạnh phúc vô cùng. Sau này khi đã gần gũi nhau, tôi nghe con riêng của chồng thì thầm rằng nó thương tôi lắm, nhờ có tôi mà nó không thấy bị bỏ rơi nữa.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui sướng khi có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình.
DNVN - Vì cả ngày quá mệt mỏi, tôi vừa đặt lưng xuống giường liền thiếp đi. Hơn 12 giờ đêm, tôi tỉnh giấc vì cần đi vệ sinh, nhìn sang bên cạnh lại không thấy chồng đâu. Khi vào tới nhà vệ sinh thì tôi không khỏi ngây người.
Sinh năm 1980, 44 tuổi nhưng người phụ nữ này đã có tổng cộng 44 người con. Nhiều người thắc mắc tại sao 44 tuổi có thể sinh 44 con, bí mật bên trong thật bất ngờ.
Ngày tôi dứt áo ra đi, người quỳ gối cầu xin tôi đừng đi không phải là chồng tôi, mà là con riêng của chồng. Con bé khóc nức nở, quỳ gối ôm lấy chân tôi.
DNVN - Tôi từng cảm thấy tủi thân và ghen tuông vì mối quan hệ không bình thường giữa chồng và em kết nghĩa cho đến khi phát hiện sự thật.
Khi Loan đang nấu bữa sáng dưới bếp, thì trên tầng mẹ chồng đã xồng xộc vào phòng tân hôn của vợ chồng cô. Bà lột ga giường, quẳng gối của cô xuống sàn nhà, dựng đệm lên...
Bản thân tôi rất thương em chồng, nhiều lúc thấy em ấy đánh con mình, tôi cũng không nỡ trách móc.
Oanh gằn giọng: "Cô ta có gì hơn tôi anh trả lời đi? Anh bỏ căn biệt thự tiện nghi để đến ở cái xó xỉnh này sao? Anh là thằng ngớ ngẩn à? Anh biết có bao nhiêu người mong được như anh không?".
Bản thân tôi rất thương em chồng, nhiều lúc thấy em ấy đánh con mình, tôi cũng không nỡ trách móc.
DNVN - Gần 20 năm qua, dù không có một đôi chân lành lặn, di chuyển phải chống gậy nhưng chị Trần Thị Thuần (sinh năm 1983, Sóc Sơn, Hà Nội) đã luôn nỗ lực và khát khao cống hiến, không chỉ phát triển bản thân mà còn tạo công ăn việc làm cho nhiều người khuyết tật.
Nhìn món quà ý nghĩa đặt ở phòng khách, tôi cứ ngỡ là của chồng tặng vợ nhân ngày phụ nữ.
Tôi muốn xin bố mẹ chồng cho mình về quê ăn Tết nhưng lại không dám nói. Tối qua, trong bữa cơm, mẹ chồng lại khuyên một câu chân thành khiến tôi khóc nghẹn vì quá xúc động.
Bao năm hi sinh vì chồng, gần như làm nô lệ cho gia đình lão, trọn phận vợ hiền dâu thảo, vậy mà cuối cùng vẫn bị đá bay ra đường. Song tới giờ này, khi tận mắt thấy hắn quỳ dưới chân van lơn xin cho nhận lại con mà em hả lòng hả dạ quá. Quả thực, ông trời không bao giờ lấy đi của ai tất cả...
2 hôm trước, em dâu qua nhà tôi chơi, đang ngồi nói chuyện vui vẻ, Hoài lo lắng chỉ lên chiếc camera nhỏ hỏi: “Nhà chị lắp camera từ bảo giờ vậy?”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo