Tôi thấy yên bình nơi vùng cao…
Một niềm vui tuy ngắn ngủi nhưng chẳng thể nào tắt. Trẻ em ở đây ngoan lắm, hồn nhiên lắm! Thật khiến cho những con người miền xuôi không nỡ rời đi…
Chúng tôi có mặt tại xã Thượng Phùng, Mèo Vạc, Hà giang vào lúc 7 giờ sáng sau 12 giờ đồng hồ “sinh hoạt” trên xe. Không còn những âm thanh ầm ĩ như tiếng còi xe ô tô inh ỏi vào giờ cao điểm, mà thay vào đó là tiếng chim kêu, tiếng nước chảy, tiếng “hồn thiêng sông núi” và tiếng “thở” của mẹ thiên nhiên. Đoàn từ thiện chúng tôi lên Hà Giang vào đúng thời điểm bà con đang chuẩn bị đón cái rét đầu đông cùng những trận mưa như trút nước. Cũng bởi vậy mà đường cũng trở nên trơn trượt, lầy lội khó đi hơn. Có những đoạn đường bị sạt lở đất, rồi bánh xe sa vào bùn lầy, khiến cả xe phải xuống đẩy. Cứ một đoạn là đoàn đẩy xe một lần. Khoảng chừng 2 cây số thì xe dừng lại luôn, không thể đi được nữa. Không để gián đoạn lịch trình, cả đoàn động viên nhau cùng đi bộ. Điểm trường lúc này chỉ còn cách khoảng 3 cây số nữa thôi. Trong đoàn từ thiện, già có, thanh niên có, mà trẻ em cũng có. Dọc đường đi, chúng tôi cũng đã được nhìn thấy hình ảnh một số người dân đang bận làm ruộng, để hai, ba đứa con chúng nó tự chơi với nhau. Trông chúng nó áo quần, mặt mũi lấm lem, chẳng biết chơi gì ngoài nghịch nghịch vài ba ngọn cỏ. Thấy mà thương! Đoàn không chịu được, bèn xuống xe cho chúng vài gói kẹo, mấy tấm bánh. Có lẽ vì những hình ảnh đó mà cho dù đi bộ nhiều hơn 3 cây đi nữa, cho dù bụng đang đói và thấm mệt thì cả đoàn chẳng ai muốn kêu ca lấy một lời.
Đến điểm trường thì cũng đã gần 12 giờ trưa. Chẳng kịp nghĩ ngợi đến việc ăn uống, tất cả mọi người lao vào chuẩn bị, sắp xếp đồ đạc cho chương trình “Tết trông trăng – Thu đoàn viên” vào lúc xế chiều. Một số người chuyển chăn bông, áo ấm, cặp lồng, dép,…từ trên xe xuống. Vài ba người thì căng phông nền, chỉnh ánh sáng cho sân khấu. Một nhóm khác lại ngồi lắp ráp từng cái đèn lồng hình nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh để tặng cho các em nhỏ. Cứ thế, cứ thế ai cũng có phần việc của mình. Chẳng mấy chốc mà mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất. Các em nhỏ vùng cao đến từ rất sớm và cũng đã trông thấy toàn bộ quá trình chuẩn bị của đoàn. Trông mặt em nào em nấy đều háo hức. Có đứa tò mò thì chạy ra sờ sờ vài lần, rồi phát hiện có người nhìn nên rụt tay lại, cười một cái và chạy đi mất. Đáng yêu đến lạ thường!
Đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình từ thiện ở một nơi xa Hà Nội đến 500 cây số như thế này. Có một cảm giác thích thú khi được trải nghiệm rõ rệt trong tôi. Tôi không thể hình dung được cuộc sống của người dân và trẻ em xã Thượng Phùng, Mèo Vạc lại thiếu thốn nhiều thứ đến vậy. Nếu không có chăn bông, áo ấm, các em sẽ phải chống chọi với cái rét 4 độ C sắp tới như thế nào đây? Nếu không có cặp lồng, các em sẽ phải lót thức ăn vào những chiếc lá đầy vi trùng sao? Các em nhỏ ở đây có khi chẳng biết bánh Trung thu là gì. Cũng chẳng biết người ta đón Trung thu như thế nào. Trăng hôm nay trên bản Thượng Phùng tròn quá! Tròn đầy như sự háo hức, vui sướng, hạnh phúc được thể hiện bằng một nụ cười nở trên môi các em nhỏ. Đó cũng là nguồn động viên lớn nhất dành cho chúng tôi, những thiện nguyện viên của CLB Hà Nội 14 Chữ.
Tôi nhớ lắm hình ảnh tất cả mọi người khoác vai nhau, cùng nhau hát vang bài hát “Áo ấm vùng cao” cùng ca sĩ Hà Okio. Tôi nhớ lắm hình ảnh các em nhỏ cầm trên tay gói bánh trung thu với niềm hân hoan, vui sướng lạ kì. Tôi nhớ lắm hình ảnh hàng trăm chiếc đèn lồng, đèn ông sao lấp lánh cứ đung đưa đung đưa theo điệu nhạc. Tôi nhớ lắm…rất nhớ…
Được đến vùng đất Hà Giang thơ mộng này, tôi thấy một cảm giác thực sự yên bình. Có 3 nơi không thể không đến nếu bạn tưng đặt chỉ một bước chân lên Hà Giang. Đó là cánh đồng hoa Tam Giác Mạch, con đường hạnh phúc và cột cờ Lũng Cú. Đoàn thiện nguyện bên cạnh việc đem một Trung thu ấm áp đến với các em nhỏ vùng cao thì mọi người còn được “vãn cảnh” tại 3 điểm trên. Cho tôi 10 phút và tôi sẽ cho bạn những bức hình tuyệt đẹp nhất! Đúng vậy, đoàn thiện nguyện chúng tôi chỉ được dừng lại 10 phút để ngắm cảnh và chụp ảnh tại cánh đồng hoa Tam Giác Mạch và Con đường Hạnh phúc mà thôi. 10 phút ấy cũng đủ để cảm xúc thăng hoa, đủ để chúng tôi “hạnh phúc”.
Một cảm giác yên bình đối với chúng tôi chỉ đơn giản là vậy. Không cần phải ở một nơi không có tiếng động nào, không làm bất cứ việc gì thì mới gọi là yên bình. Yên bình là khi được nhìn thấy nụ cười, sự vui vẻ, ấm no của tất cả trẻ nhỏ, người dân nơi đây. Yên bình là khi được nhìn thấy khoảnh khắc trăng tròn đẹp nơi vùng cao. Yên bình là khi được khoác lên mình chiếc áo cờ đỏ sao vàng và được đứng trên cột cờ Lũng Cú mà tự hào mình là người Việt Nam. Yên bình là được trở thành một thiện nguyện viên, luôn giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh để nâng cao giá trị cuộc sống. Yên bình là thế, đơn giản lắm! Và tôi thấy yên bình nơi vùng cao…
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Bí mật phía sau số tiền tỷ phú Mỹ yêu cầu Đàm Vĩnh Hưng bồi thường, mục đích thật sự được vén màn
Đàm Vĩnh Hưng vội vã rút đơn kiện tỷ phú Mỹ vì không muốn bị công khai ‘bí mật đặc biệt’ này?
Đàm Vĩnh Hưng có động thái bất ngờ giữa lúc bị vợ chồng Bích Tuyền công khai tin nhắn ‘xin tiền’
Thương Tín phải chấp nhận những điều này khi bệnh tật
Gia đình hiếm hoi bậc nhất điện ảnh Việt: 3 NSND, 1 NSƯT, danh tiếng lẫy lừng
Lý Nhã Kỳ: Kiêu sa, lộng lẫy trong đêm Giáng sinh