Khánh Ly tiết lộ lý do “mua vé nhưng không về dự” đám tang Trịnh Công Sơn
Hoa hậu H'Hen Niê lại thay đổi kiểu tóc vô cùng mới lạ khiến fan nhìn mãi không ra / Doanh nhân Thái Hoàng xuất sắc giành giải thưởng Quý ông Hoàn hảo 2019
Ngày 1/4/2001, khi hay tin Trịnh Công Sơn mất, ở bên Mỹ, Khánh Ly bị sốc và phải đi cấp cứu. Sau này, bà chia sẻ về khoảnh khắc đau thương đó: “Trịnh Công Sơn có thể có những giây phút không nhớ đến tôi, nhưng riêng tôi lúc nào cũng nhớ đến ông. Bởi như tôi đã nói, ông là một nửa đời sống của tôi. Và ngay khi nói những lời này, thực sự tôi không biết mình còn hát nổi nữa hay không. Điều mà tôi mơ ước nhất bây giờ là có thể tan biến khỏi cuộc đời này, hoặc tôi sẽ không thức dậy nữa sau một giấc ngủ. Như thế có lẽ tốt cho tôi hơn. Tôi đã chết nửa cuộc đời theo Trịnh Công Sơn!”.
Tuy nhiên, Khánh Ly đã không về dự đám tang cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Là người đàn bà đặc biệt trong cuộc đời Trịnh Công Sơn, tình cảm còn “hơn cả tình vợ chồng” và “chết một nửa cuộc đời” theo sự ra đi của ông, vậy vì sao Khánh Ly không về? Có rất nhiều nghi vấn, đồn thổi xoay quanh sự vắng mặt khó hiểu của giọng ca gắn liền với nhạc Trịnh thời điểm đó…
Không phải lần đầu tiên đối diện với câu hỏi trên, nhưng trở lại Hà Nội lần này sau 5 năm tìm về nơi bắt đầu để thực hiện live concert “Người về bỗng nhớ” tại Hạ Long (ngày 27/4), Hà Nội (ngày 4,5/5) và Sài Gòn (ngày 10,11/5); tại buổi gặp gỡ ngắn ngủi báo chí trước tour diễn cùng ca sĩ Tùng Dương; nữ danh ca đã trả lời một cách thẳng thắn về việc vì sao bà không về dự lễ tang Trịnh Công Sơn cũng như mối quan hệ của bà với gia đình cố nhạc sĩ.
Bà cho biết, mình đã mua vé máy bay để về dự lễ tang Trịnh Công Sơn nhưng lại quyết định không về vì không muốn gây xáo trộn tang lễ, đem đến sự rắc rối, phiền nhiễu cho gia đình ông Sơn.
“Ông Trịnh Công Sơn và tôi có tình yêu thương lẫn nhau, theo nhau từ lúc tóc còn xanh, cho tới khi tóc bạc. Chúng tôi theo nhau từ tuổi trẻ cho đến khi qua đời. Và tôi được gia đình ông Sơn từ lâu rồi coi như một thành viên trong gia đình.
Thành viên trong gia đình không có nghĩa được yêu thương bằng nhau đâu. Một gia đình đông con, có đứa được yêu nhiều, có đứa được yêu ít. Cứ xem như tôi là đứa con được yêu ít đi, được lâu lâu nhớ đến đi. Điều đó cũng không sao cả. Bởi tất cả những điều ông Trịnh Công Sơn đã làm cho tôi nhiều hơn tất cả những gì tôi mong đợi trong cuộc sống này.
Không có điều gì khiến tôi phải phân vân, thắc mắc hay đòi hỏi, than thở nữa.
Khi ông Sơn ra đi, nếu mà tôi hấp tấp chạy về thì sẽ có rất nhiều người đến để xem mặt, xem cái “bà nội” này là như thế nào. Mấy chục năm, giờ Khánh Ly ra sao? Ra sao trong cái giờ phút đó thì tôi nghĩ, nếu chuyện đó xảy ra thì gia đình ông Sơn cũng sẽ yêu cầu tôi không đến.
Tôi không muốn đến để quấy rối bầu không khí đó.
Tôi cũng nghĩ là tất cả những hào quang, những điều đẹp đẽ nhất, tinh khôi nhất là phải dành cho ông Sơn, không phải dành cho tôi. Tôi chỉ là cái bóng bên cạnh hào quang. Ông Sơn là cái cây lớn che phủ cuộc đời của tôi. Tôi là người nhỏ nhoi trong đời sống của ông. Ông cho tôi cái gì thì tôi nhận cái đó. Tôi có ngày hôm nay, không phải tôi tài giỏi mà tại tôi may mắn có ông Trịnh Công Sơn, nhờ ông tôi được khán giả đón nhận…”, Khánh Ly trải lòng.
Theo Khánh Ly, từ khi bà rời Việt Nam cho đến ngày nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mất, bà và cố nhạc sĩ đã có bốn lần gặp lại. Lần đầu tiên là năm 1988 tại Paris, Pháp. Lần thứ hai là năm 1992, gặp ở Canada, khi ông Sơn qua đó chữa bệnh, sau khi mẹ ông Sơn mất.
Đến năm 1997, Khánh Ly về và gặp ông ở Sài Gòn. Năm 2000, vài tháng trước khi ông mất, bà có về thăm ông. Ngày đó, bà về Sài Gòn là để thăm ông Sơn vì bà gần như không còn người thân ở đây…
Khánh Ly chia sẻ thêm: “Tôi yêu thương ông Sơn từ trước khi ông ra đi và cho đến bây giờ, tình yêu đó không thay đổi. Đó là sự thủy chung, tôi rất coi trọng trong đời sống. Tôi mong các nghệ sĩ trẻ sau này yêu ông Trịnh Công Sơn như thế và đi với ông quãng đường dài như tôi đã đi. Một người đi được hơn nửa thế kỷ chỉ với một người, một dòng nhạc, điều đó không đơn giản. Nhưng nếu mình yêu mình sẽ làm được. Tôi đủ yêu ông Sơn để sống với ông ấy mãi cho đến ngày tôi gặp lại ông...
Không có điều gì xảy ra giữa gia đình ông Sơn hay với tôi. Chúng tôi vẫn ở mức tình cảm như thế. Chỉ như thế thì đẹp. Nếu gần quá thì dễ trở thành “sàm sỡ”, không còn đẹp nữa. Tình yêu cũng thế, cứ xa xa đi, gần quá thì có ngày tặng nhau… những vết thương không hàn gắn được. Xa như vậy nhưng lúc nào cũng nhớ, cũng yêu…”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo