Có thể nói rằng, Trung Quốc hiện đang sở hữu một nền giải trí
đáng ngưỡng mộ tại châu Á. Mức độ phổ biến của các sao Hoa Ngữ
không kém gì sao Hàn, thậm chí có nhiều gương mặt nổi tiếng trên
trường quốc tế.
Ngoài ra, Trung Quốc còn là mỏ vàng mà các nhà sản xuất trong
nước lẫn nước ngoài đều ưu ái vì độ chịu chơi lẫn độ "cuồng"
của khán giả tại đây. Hàng năm, xứ sở gấu trúc cũng phải chịu khó
sản sinh hàng trăm bộ phim truyền hình để phục vụ nhu cầu giải trí
cho người xem.
Tuy nhiên, thị trường lớn là vậy, doanh thu mang về cũng không
ít, sao lại vô cùng nổi tiếng nhưng phim bộ Trung Quốc vẫn phải
mang cái mác "ba xu" bởi hình ảnh chưa trau chuốt, diễn xuất của
nhiều diễn viên còn "đơ", kỹ xảo thì... hỡi ôi, rởm khỏi bàn.
Vậy, lý do gì khiến ngành công nghiệp phim truyền hình của nền
giải trí lớn nhất nhì châu Á lại phải chịu tai tiếng như
vậy?
1. Tiền đầu tư đổ vào việc chiêu mộ diễn viên nổi
tiếng
Tại Trung Quốc, các sao nam và sao nữ Cbiz được chia vào hai
nhóm: tiểu hoa đán và tiểu sinh. Tiểu hoa đán chỉ những người đẹp
nghiêng nước nghiêng thành và có chỗ đứng nhất định trong lòng khán
giả. Ví dụ như Dương Mịch, Angela Baby, Triệu Lệ Dĩnh, Địch Lệ
Nhiệt Ba.
Tiểu sinh ám chỉ những nam thần như Lý Dịch Phong, Dương Dương,
Tỉnh Bách Nhiên. "Cao cấp" hơn thì có đại hoa đán và ảnh đế như:
Chương Tử Di, Châu Tấn, Trương Chấn...
Vì sở hữu độ phổ biến, nhan sắc, sức hút (cùng chút diễn xuất),
các tiểu hoa và tiểu sinh thường lọt mắt xanh các nhà sản xuất phim
truyền hình. Mục đích của họ khi mời những diễn viên này góp mặt là
để kéo tỷ suất rating lên khi tác phẩm lên sóng.
Trong số những tiểu hoa kể trên, Dương Mịch cùng Triệu Lệ Dĩnh
là người dù nhận được phản ứng phản ứng trái chiều khi đóng phim
nhưng luôn hoàn thành tốt công tác kéo khán giả yên vị trước màn
hình ti vi.
Tất nhiên, một khi đã mời được ngườitham gia thì nhà sản
xuất cũng phải xác định con số thù lao.... "trên trời". Con số
trung bình để trả cát sê cho các tiểu hoa, tiểu sinh rơi vào khoảng
70 triệu NDT (~238,6 tỷ đồng) cho một bộ phim. Dù có thương lượng
được cát sê với dàn diễn viên phụ ở mức ưu đãithì họ cũng đã
mướt mồ hôi với việc trả tiền mời các nhân vật chính.
Thế nên, khi nhà sản xuất Tam
Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa bản truyền hình, Hoa
Thiên Cốt hay Sở Kiều Truyện "nổ" ngất trời với những
con số đầu tư cả trăm triệu NDT, khán giả cũng đã xác định được
rằng, nằm mơ mà chúng được đầu tư cho bộ phim.Hơn một nửa số
tiền đó đã được đổ vào cát-sê cho diễn viên chính hết rồi!
2. Đội ngũ kỹ xảo chưa chuyên
nghiệp
Không phải tự nhiên mà các dự án điện ảnh xứ Trung đều khoe việc
chiêu mộ nhân tài kỹ xảo quốc tế về phụ trách phần hiệu ứng. Bởi
lẽ, nền kỹ xảo Trung Quốc vẫn còn khá non nớt cũng như mới chỉ dừng
ở độ "ảo" như trò chơi online.
Chưa kể, tiền đầu tư cho tác phẩm đã bị cắt xénsang mục
cát-sê. Bởi vậy, bản thân nhà sản xuất cũng chỉ có thể thuê được
một vài nhân viên bán chuyên có chút tâm huyết với nghề để lo phần
hiệu ứng hậu kỳ.
Cũng đừng cảm thấy bất ngờ khi xem một bộ phim truyền hình Trung
Quốc mà cảm thấy phần hình ảnh đồ hoạ thật "ba xu". Thiếu tiền lại
thiếu luôn cả chuyên môn, chất lượng của kỹ xảo trong phim truyền
hình cộp mác xứ sở gấu trúc cũng chỉ có thể dừng ở mức "a-ma-tơ"
như vậy mà thôi!
3. Kịch bản rập khuôn theo công nghệ "mỳ ăn
liền"
Có một bí mật động trời ít người biết, đó là đội ngũ biên kịch
ngày nay của Trung Quốc đều được giáo viên cho "công thức" viết
kịch bản. Dựa vào công thứcđó, một kịch bản phim truyền hình
hoàn chỉnh sẽ được ra mắt chỉ trong vài ngày mà các biên kịch tương
laichẳng cần động não suy nghĩ.
Thêm vào đó, các nhà làm phim Trung Quốc ngày càng chuộng phim
chuyển thể. Bởi lẽ, nội dung đã có nguyên tác gốc làm dàn ý, phần
lời thoại thêm thắt có thể dựa vào tiểu thuyết để phát triển (hoặc
sao y bản chính). Biên kịch chẳng tốn sức mấy mà vẫn "đẻ" ra được
một kịch bản hoàn chỉnh và có khả năng trở thành bom tấnmàn
ảnh nhỏ.
Tuy nhiên, không phải lúc nào công nghệ "mỳ ăn liền" này cũng
chuẩn. Nếu không cẩn thận, bộ phim sẽ rất dễ lâm vào cảnh "đầu voi
đuôi chuột" vànhận "gạch đá" liên tiếp từ khán giả.
Mới đây, bom tấn Sở Kiều Truyện - với kịch bản được sản
xuất theo phong cách rập khuôn đã rơi vào tình trạng vô cùng thê
lương. Dù bộ phim có tỷ suất người xem cao ngất
ngưởng,nhưngthất bại thảm hại về mặt nội dung của tác
phẩm này là điều ai cũng nhìn ra.
4. Số tập kéo dài lê thê với mục đích quảng
cáo
Để bù lại số tiền chi cho cát-sê quá chớn, nhà sản xuất sẽ bước
sang khâu rao bán bản quyền phát sóng. Các ông lớn như đài Hồ Nam,
Đông Phương, Bắc Kinh, Giang Tô sẽ bước vào khâu đấu thầu để mang
về được bộ phim hứa hẹn rating cao.
Tuy nhiên, số tập của bộ phim ấy cũng rất quan trọng. Bởi lẽ,
phim "hot" mà càng nhiều tập thì tiền quảng cáo trong khung giờ
phát sóng sẽ càng nhiều.(Trung Quốc thường chiếu quảng cáo
giữa hai tập phim, trước và sau khi phim phát sóng)
Vậy nên từ đấy, một thoả thuận ngầm được ký kết giữa các nhà sản
xuất cùng nhà đài về phần trăm ăn chia quảng cáo và tiền bản quyền
phát sóng. Tiền bản quyền phát sóng có thể cao, nhưng phần "bội
thu" nhất phải là tiền quảng cáo. Thông thường, tiền quảng cáo sẽ
do phía nhà đài ẵm trọn. Cũng có một số trường hợp, hai bên sẽ chia
nhau nhưng phần trăm nhà đài nhận được luôn cao hơn.
Từ đây, lại một "quy tắc" nữa được đưa ra: Phim trình chiếu phải
trên 30 tập! Vì điều kiện "éo le" này, phim truyền hình Trung Quốc
ngày càng lê thê mà nội dung thì chẳng đi về đâu. Ví dụ như Tam
Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa, những tập cuối phim bị thêm
thắt những phân đoạn thừa thãi mà ai xem cũng biết là cố ý sau đó
kết thúc cái roẹt.
Sở Kiều Truyện mang tiếng 67 tập nhưng từ sau tập 24,
cả nhà đài lẫn nhà sản xuất đều cố bôi dài tình tiết và chiếu lại
hơn 5 phút tình tiết cũ ở đầu tập mới với mục đích "câu" thời lượng
để có tiền quảng cáo.
Cứ vậy, bảo sao phim Trung Quốc không bị chê lên chê xuống là
nhạt nhoà, "câu view", rỗng tuếch.
5. Dự án phim mới có hay cũng không được đầu tư
thoả đáng
Hiện tại, internet ngày càng phát triển, kéo theo nhu cầu giải
trí trực tuyến của các khán giả trẻ cũng tăng cao. Nắm bắt được tâm
lý này, rất nhiều trang mạng online lớn như Tencent, iQiyi, Sohu đã
mạnh dạn đầu tư thực hiện web drama (phim truyền hình chiếu
online). Đây cũng là cơ hội để những diễn viên trẻ có thể nổi tiếng
trước sự cạnh tranh khốc liệt đến từ "con ông cháu cha" trong ngành
cùng dàn tiểu hoa, tiểu sinh có tiếng.
Tuy nhiên, các đơn vị này cũng cần kêu gọi đầu tư để thực hiện.
Có một nghịch lý là rất ít nhà đầu tư dám mạo hiểm bỏ tiền vào một
dự án mà chẳng có lấy một gương mặt quen thuộc với khán giả hoặc số
tập quá ít ỏi. Các tiểu sinh, tiểu hoa thì càng chê vì cát-sê quá
thấp.
Thế nên, web drama có thể nói là một sân chơi kiếm tiền mạo
hiểm. Hoặc lỗ, hoặc lãi "khủng".
Có rất nhiều dự án tiềm năng khác chờ đợi được khán giả
ngóđến. Ngặt nỗi, họ đã không sở hữu dàn diễn viên "quen
mặt", trang phục thì nghèo nàn, những gương mặt mới có khi lại diễn
xuất hạn chế, bối cảnh thì hệt như kịch dựng.
Làm thì cứ làm, nhưng thiếu tiền, thiếu "linh hồn" thì lại góp
phần giúp phim truyền hình Trung Quốc mãi giữ vững ngôi vị
"ba xu".