Chồng bị tai biến, mẹ chồng đến viện cười nhạt nói một câu khiến tôi uất ức đến mức viết đơn ly hôn
Con dâu vẫn đi thuê nhà mà bố mẹ chồng sĩ diện bắt đi vay mượn để xây biệt thự ở quê, bực mình cô đáp một câu khiến ông bà đỏ mặt từ bỏ ý định / Ngay trong ngày cưới, mẹ chồng hỏi nàng dâu một câu khiến cả hội hôn sững sờ, dâu mới "tái mét mặt"
Xin chào mọi người, tôi là người chị dâu trong bài viết: "Mới sớm tinh mơ, nhà tôi đã náo loạn vì chị dâu cho người đưa trả anh trai về thẳng với lý do không thể bắt bẻ được". Trong thâm tâm, tôi biết ơn em chồng lắm. Chỉ có em ấy là có tình người, biết thương cảm, biết an ủi và biết phân biệt đúng sai. Còn nhà chồng tôi, từ bố mẹ đến người đầu ấp tay gối đều chỉ có một "trái tim lạnh lẽo như băng" mà thôi.
Chồng tôi là lái xe đường dài. Như em chồng tôi đã kể, một tháng anh chỉ lái vài lần, đủ tiền chơi bời là không đi nữa, dù nhà xe có gọi cũng nhất định không đi. Vì thế, anh không làm lâu dài được cho bất cứ nhà xe nào.
Mẹ chồng tôi lại bênh vực con trai, bắt bẻ, hà khắc với con dâu. Chồng tôi sai rành rành ra đấy, bà vẫn bênh anh mà mắng tôi. Tôi nhỏ nhẹ khuyên chồng thì không sao nhưng chỉ cần tôi hơi to tiếng một chút thôi, bố mẹ chồng đã chực sẵn, lúc nào cũng sẵn sàng lao vào mắng nhiếc tôi. Nhưng có người đàn bà nào chịu đựng nổi cạnh chồng lúc nào cũng chơi bời, trai gái, đi bar như cơm bữa, nhậu say còn nhiều hơn uống nước chứ?
Tôi sinh con, anh cũng chẳng quan tâm đến. Những ngày ở viện chỉ có mẹ tôi chăm. Mẹ chồng xuống, nhìn cháu rồi đi về. Chồng xuống đấy nhưng say xỉn, bị bác sĩ mời ra ngoài rồi anh đùng đùng bỏ về luôn. Tôi ở cữ còn chưa đầy tháng, mẹ chồng đã ra lệnh tự nấu ăn, tự giặt giũ vì "nấu một ngày hai mâm cơm, tôi hầu không nổi. Đồ con ai, người đó tự giặt, chẳng ai rảnh đâu mà làm giúp".
Nhiều khi con khóc suốt, tôi nấu không được đành phải nhịn đói. Tôi uất ức, ăn cơm chan nước mắt hàng ngày. Nếu không có con khóc, nếu không có sự xuất hiện của em chồng, có lẽ tôi đã tự tử rồi.
Cũng may có em chồng luôn bên cạnh giúp đỡ, động viên tôi. Cũng vì tôi mà em ấy chấp nhận bị bố mẹ ghét bỏ. Hôm nào có em ấy ở nhà, tôi được nghỉ ngơi, ăn uống ngon lành một tí. Còn hôm nào em ấy đi làm cả ngày, tôi cũng xơ xác theo. Em ấy đi làm có tiền nên mua đồ, mua bỉm sữa cho con tôi. Còn chồng tôi, bao nhiêu tiền làm được, anh đem đi bao nuôi gái gú mất rồi, làm gì tới lượt vợ con.
Vậy mà khi chồng bị tai biến, tôi lại phải đứng ra chăm sóc, gánh vác tất cả. Mẹ chồng tôi xuống viện, thấy tôi đang chăm sóc anh, biết tôi bỏ ra hơn 20 triệu để đóng viện phí phẫu thuật cho anh, bà chỉ cười nhạt. Bà còn nói rằng: "Nó là vợ, đó là bổn phận của nó". Thế đấy, chồng tôi có cho tôi được thứ gì đâu? Giờ nằm xuống đấy, trở thành người tàn phế, nhà chồng lại bắt tôi chăm.
Ở đâu ra cái lý ấy? Họ sống với tôi ác thì tôi việc gì phải gánh nợ vào thân. Hơn nữa, tôi còn con trai mới 2 tuổi, tôi phải nuôi con. Tôi mới 29 tuổi, tôi không thể vùi vào đau khổ và bế tắc vì một người đàn ông không xứng đáng. Tôi "trả chồng" là đúng phải không mọi người? Tôi viết bài này, chỉ mong những người từng lên án tôi hãy hiểu rõ vấn đề rồi mới phán xét người khác. Cảm ơn mọi người vì đã đọc tâm sự của tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Bấm chuông giữa trưa, mẹ chồng bơ phờ tìm đến xin ở nhờ: Cú sốc gia đình khiến tôi nghẹn lời
10 triệu mỗi tháng gửi về chăm bố mẹ chồng, nhưng ngày về thăm quê, nhìn mâm cơm nghèo nàn, tôi lặng người
Bí mật kinh hoàng sau tờ đăng ký xe máy của mẹ chồng: Cơn ác mộng của một cuộc hôn nhân tưởng như hoàn hảo
Từ ngày 22/11 đến cuối năm: Ba con giáp đón sóng may mắn, tài lộc hanh thông, sự nghiệp thăng tiến
Giải mã giấc mơ thấy người đã khuất xuất hiện trở lại
Từ cuối tháng 11: Sao tài lộc rực sáng, 4 con giáp bứt phá và hưởng lộc lớn