Đời sống

Đừng để vợ với chồng như một 'cung đàn lạc điệu'

Xứng lứa vừa đôi, tâm đầu ý hợp, môn đăng hộ đối là những khái niệm được dùng trong đời sống hôn nhân. Ở một góc độ nào đó, các khái niệm trên ngày nay vẫn còn nguyên giá trị.

Chuyên gia giải đáp về cách khắc phục lỗi phong thủy cửa chính / Nghiên cứu khoa học: Nhìn vào nụ cười biết ngay tương lai của bạn thành công rực rỡ hay nghèo "mạt kiếp"

Ngày đám cưới ai cũng nói vợ xấu vậy mà lấy được chồng đẹp trai quá xá cỡ. Vợ biết mình xấu hơn chồng, ra sức “lấy nội dung bù hình thức”, ban ngày vợ đi dạy, tối về mở radio học chương trình đại học từ xa. Cố gắng mãi rồi cũng lấy được bằng đại học.

Đừng để vợ với chồng như một cung đàn lạc điệu. Ảnh: IT
Đừng để vợ với chồng như một cung đàn lạc điệu. Ảnh: IT

Nhà chồng làm mười mấy công ruộng, vợ suốt ngày nào giáo án, nào học trò, nào con nhỏ, nào cơm nước quét dọn nhà cửa, nên vợ làm sao ra ruộng được. Mấy cô em chồng cạnh khóe, so bì vợ sướng quá, tối ngày ăn trắng mặc trơn, không như mấy cổ “chân lấm tay bùn” (vợ là cô giáo thì phải ăn mặc đàng hoàng chớ). Vợ buồn quá, khóc thâm kim hết mấy cái áo gối.

Trước khi cưới, vợ có “ra điều kiện” với chồng là không được bắt vợ nghỉ dạy. Vợ không nghỉ thì buộc chồng phải nghỉ vì má chồng nói: “Lương giáo viên có dành dụm cả đời cũng sắm hổng nổi năm công ruộng.

Từ anh thầy giáo chuyển qua anh nông dân, anh chồng hồ hởi vô cùng vì sáng không phải dậy đúng giờ, tối không phải thức soạn giáo án.

Nhưng từ đó đồng nghĩa với việc chồng trở thành vô sản vì lúa gặt vô bồ là của chung gia đình. May mà còn tiền lương của vợ. Dù vậy, vợ cũng không buồn bằng càng ngày vợ càng thấy, vợ với chồng như một cung đàn lạc điệu. Sáng chồng ra ruộng, chiều về sương sương với mấy ông bạn nhậu, tối đập chân cái bộp lên giường ngáy o…o, trong khi vợ lủi thủi chong đèn soạn giáo án, chấm bài vở cho học trò.

 

Nhưng cũng may ở trường vợ còn có đồng nghiệp, có học trò. Họ mang đến cho vợ biết bao nhiêu là niềm vui và sự an ủi. Đó còn là nơi giúp vợ trau dồi kiến thức, là nơi giúp vợ luôn giữ mình làm người chuẩn mực. Nhiều đêm nhìn chồng say sưa trong men rượu nặc nồng, vợ thảng thốt nhận ra cái khoảng cách không biết tự bao giờ đã chắn ngang giữa vợ với chồng.

Vợ được lên chức hiệu trưởng. Công việc của vợ bây giờ không còn quanh quẩn trong trường nữa. Vợ thường xuyên đi huyện, đi tỉnh. Chồng bắt đầu mất tự tin, nói bóng nói gió.

Nghỉ hè, vợ nhờ chồng đưa rước vợ đi học dưới Trường bồi dưỡng chính trị tỉnh. Ai cũng tưởng vợ đi xe ôm. Vợ ngó kỹ bộ dạng chồng mới phát hiện chồng giống anh xe ôm thiệt. Bữa sau, vợ bắt chồng phải mặc sơ mi đóng thùng mang giày tây hẳn hòi.

Ngày mãn khóa, lớp học tổ chức liên hoan chồng cũng được mời dự (chồng đưa đón vợ mỗi ngày nên cả lớp biết). Chồng như lạc lõng giữa bao người đàn ông lịch lãm, ít nhiều đều có vai vế trong xã hội. Chồng ngồi im re không nói câu nào giữa vô số đề tài từ thượng vàng hạ cám của cánh đàn ông “tửu nhập ngôn xuất”. Nhìn chồng, vợ vừa giận vừa thương, vừa tủi thân, vừa như bị xúc phạm. Nói chung, lòng vợ ngổn ngang trăm mối.

Tối về, chồng mệt quá nằm vất xuống giường ngáy pho pho. Ngắm gương mặt chồng trong giấc ngủ hồn nhiên vô tư lự, nước mắt vợ lăn dài. Vợ đưa tay mân mê đôi vai chồng. Đôi vai mà cả đời vợ ao ước được một lần tựa vào nó tìm hơi ấm mỗi khi lạnh lẽo, tìm sự chở che mỗi khi bị sóng đời xô dạt.

 

Lòng vợ trống trải đìu hiu như một rạp hát không khán giả. Ảnh: IT
Lòng vợ trống trải đìu hiu như một rạp hát không khán giả. Ảnh: IT

Thông thường là phụ nữ, ai cũng xem nhiệm vụ giữ chồng là tối quan trọng trong hạnh phúc gia đình. Còn vợ, có ai tin không, vợ lúc nào cũng lo giữ mình, lo giữ vợ cho chồng.

Lấy nhau hơn chục năm, vợ “đấu tranh” mãi, vợ chồng mới được ra riêng. Có được khoảng trời riêng, chồng suốt ngày “vợ ơi, vợ ơi…”, vợ sung sướng biết bao. Nhưng rồi vợ phát hiện ra, chồng “vợ ơi, vợ ơi” chỉ toàn để nhờ vả hoặc để hỏi ý kiến cái này làm thế nào, cái kia làm vậy được chưa, mà toàn là những việc trời ơi đất hỡi…

Hồi còn ở chung, chồng cái gì cũng “má nói… má nói”. Bây giờ ra riêng chồng cái gì cũng “vợ tính đi, vợ quyết đi”. Nhưng đâu phải lúc nào vợ tính cũng thông, quyết cũng đúng đâu. Những lúc bí quá, vợ thấy mình cô đơn kinh khủng. Lòng vợ trống trải đìu hiu như cái rạp hát không có khán giả. Vợ chỉ biết than trời: Giá mà chồng hiểu được nỗi khổ này...

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm