Tôi may mắn khi được sinh ra trong một gia đình khá giả, có gốc kinh doanh. Tôi được ăn học tử tế cộng với vẻ ngoài quyến rũ nên hồi những năm hai mươi tuổi, có nhiều chàng trai đến nhà xem mắt. Nhưng từ chối mãi thì cuối cùng tôi cũng phải kết hôn với một anh chàng trí thức Hà Thành.
Chồng tôi không phải lo chuyện kiếm tiền nhiều. Anh là giảng viên dạy tiếng Nga ở một trường đại học của thành phố, lương không cao. Gia đình tôi có cuộc sống sung túc là nhờ doanh nghiệp bố tôi để lại, và tôi – con gái rượu của ông làm người kế nghiệp.
Chúng tôi có với nhau một con gái, đến nay cũng mười chín, hai mươi. Đến đâu, chồng tôi cũng hãnh diện khoe với bạn bè, đồng nghiệp về vợ và con gái, khoe gia đình hạnh phúc của anh.
Tôi cảm thấy cuộc sống hôn nhân gia đình có ấm áp, có bình yên, nhưng hai mươi năm trời, tôi không cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ diễn ra êm đềm như thế, cho đến một ngày, tôi đi công tác cùng vài nhân viên. Trong số những người cùng đicó Hùng, anh trưởng phòng Marketing giỏi giang, nay đã hơn ba mươi.
Nhân chuyến công tác ấy, tôi có dịp thân thiết hơn với cấp dưới, hiểu nhau hơn và đặc biệt là Hùng. Trong chuyến đi hai tuần – đối với tôi vẫn là ngắn ngủi – tôi bỗng cảm nhận được tình yêu của trái tim mình dành cho Hùng.
Hùng đã quan tâm đến tôi, như là với một giám đốc, một người cấp trên và một người chị. Hùng nói những lời ngọt ngào, hành động ga lăng, chu đáo, làm cho trái tim tôi thổn thức.
Trở về sau chuyến công tác, đầu óc tôi rối ren, ánh mắt của Hùng dành cho tôi dường như cũng thay đổi, có sự dè chừng, chứ không còn thân thiết như em trai dành cho chị, nhất là những giờ ăn cơm trưa, không còn trò chuyện vui vẻ như mọi khi.
Tôi tự hỏi, lẽ ra sau chuyến đi, hiểu nhau hơn, chúng tôi sẽ quý mến nhau hơn chứ? Hay Hùng cảm nhận được tôi đã trót có tình cảm với Hùng?
Tôi băn khoăn với những câu hỏi về Hùng. Và tôi cũng rối ren trong việc tìm cách có thêm một chuyến công tác nữa chỉ có tôi và Hùng.
Cuối cùng, tôi cũng tìm ra một dự án, cần đi công tác vài ngày, không thể làm việc qua thư điện tử hay điện thoại được. Tôi và Hùng cũng có dịp lên đường đi công tác cùng nhau, chỉ hai người.
Tại nơi chúng tôi đi công tác lại là một vùng biển yên bình, hữu tình. Chúng tôi có khoảng thời gian nhỏ để đi dạo ngoài biển và nghỉ dưỡng. Và chuyện gì đến cũng phải đến.
Tám giờ tối hôm ấy, Hùng gõ cửa phòng, cần gặp tôi gấp mà không hề điện thoại báo trước. Không chút lưỡng lự, tôi mở cửa, mời Hùng vào ngay.
Hùng nói về kế hoạch kí thêm một cái hợp đồng nữa với khách hàng. Nhưng vấn đề kí hợp đồng chưa được thống nhất đến nơi đến chốn thì chúng tôi đã lao vào nhau, trong cơn ái ân cuồng nhiệt.
Thế là chúng tôi đã trót vi phạm đạo đức hôn nhân: ngoại tình. Tôi và Hùng đều ngoại tình. Hùng cũng có vợ, tôi cũng có chồng, cả hai đều sai vào đêm hôm ấy.
Tôi sai ở chỗ nghĩ ra cái chuyến đi công tác này và đề nghị Hùng đi cùng. Hùng sai vì hưởng ứng theo lời đề nghị của tôi.
Sau chuyến đi ấy về, chúng tôi lại tiếp tục lén lút. Rồi bất chợt tôi phát hiện mình mang thai, ở tuổi bốn mươi ba, và đó là giọt máu của Hùng. Chuyện tôi có thai, và có thai với một đồng nghiệp cấp dưới, cả nhà ai cũng biết.
Chồng tôi im lặng, sẵn lòng thứ tha cho tôi vì anh yêu tôi. Nhưng con gái tôi thì không. Lần ấy, khi tôi thai nghén, về nhà sớm nghỉ trưa thì bắt gặp tại trận con gái đang “quấn quýt” với cậu bạn trai.
Tôi quát con mình là thứ “đổ đốn”, “hư thân”, nhưng con gái cũng chát chúa mắng lại mẹ rằng: “Hổ phụ sinh hổ tử thôi!”. Tôi không biết con gái có căm thù mẹ và ghét bỏ mẹ hay không. Nhưng tôi biết, nó thương bố rất nhiều.
Ngày tôi hạ sinh, một bé trai, Hùng ghé qua bệnh viện thăm được chốc lát thì phải đi ngay. Chuyện Hùng có con với tôi, gia đình Hùng chưa biết. Tôi cũng không muốn vì tôi mà gia đình Hùng tan nát. Khi Hùng về, cạnh tôi chỉ có người chồng hiền lành, chăm sóc tôi từng chút một.
Tôi rất yêu Hùng. Tôi biết mình gặp Hùng là đúng người nhưng sai thời điểm. Còn với chồng tôi, tuy không yêu, nhưng tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi thương anh nhiều hơn từ khi thấy anh chấp nhận chuyện tôi có thai và tha thứ cho tôi.
Tôi nhớ hoài buổi chiều mưa hôm nào trước cổng sân bay, anh ẵm con trai của tôi, áp sát vào bờ ngực ấm áp, đón tôi trở về sau chuyến công tác dài hạn.