Vì muốn cưới người đàn ông mà mẹ không ưng, cô tiểu thư xinh đẹp đã bị giam cầm 25 năm trời. Cuối cùng, cô được giải cứu nhờ một lá thư nặc danh mà đến tận bây giờ, nó vẫn là một bí ẩn không được giải mã.
Sau 25 năm bị mẹ giam cầm, nàng tiểu thư Blanche Monnier được tìm thấy bị bỏ đói, người bẩn thỉu và bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tại nhà mẹ mình ở thành phố Poitiers, nước Pháp. Đó là năm 1901, cô đã không nhìn thấy mặt trời suốt 1/4 thế kỷ. Cuối cùng, Blanche được cứu nhờ một lá thư nặc danh gửi cho cảnh sát.
Nội dung bức thư như sau: "Ngài Tổng chưởng lý: Tôi xin vinh dự thông báo cho ngài về một sự cố đặc biệt nghiêm trọng. Tôi đang nói về một bà cô bị nhốt trong nhà của quý bà Monnier, bị bỏ đói và sống trong một đống rác, sự bẩn thỉu của chính mình trong 25 năm qua".
"Quý bà Monnier" chính là góa phụ 75 tuổi Louise Monnier Demarconnay. Đối với nhiều người, bà là một công dân chính trực. Bà sống tại một khu phố giàu có cùng con trai mình, Marcel. Người chồng quá cố của bà, ông Emile từng là người đứng đầu ngành nghệ thuật địa phương. Con trai bà là một sinh viên tốt nghiệp trường luật và là cựu quan chức hành chính tại xã Puget-Théniers.
Các nhà chức trách khi ấy đã hoài nghi về những cáo buộc ghi trong thư. Tuy nhiên, họ vẫn nhớ lại sự đau lòng của công chúng 25 năm trước, khi mà con gái bà Monnier, tiểu thư Blanche biến mất không dấu vết. Blanche được biết đến là một cô gái "luôn vui vẻ và tinh nghịch với mái tóc dài và đẹp cùng đôi mắt to tròn". Có lẽ lá thư này chỉ là một trò lừa bịp, nhưng rồi họ nghĩ, nếu đó là sự thật thì sao? Cảnh sát đã quyết định điều tra.
Khi nhà chức trách tìm đến số 21 đường de la Visitation, cửa nhà bị khóa. Do không có ai trả lời, họ buộc phải phá cửa xông vào. Ngay lập tức, họ bị sốc vì thứ mùi khét lẹt xông ra. Đi theo mùi hôi thối, họ tiến lên lầu gác mái. Khi bước vào phòng, cảnh sát hát hiện một cửa sổ với tấm màn che nặng nề và phủ một lớp bụi. Cảnh sát không thể mở được cửa chớp cho đến khi họ tháo bản lề.
Khi ánh sáng mặt trời tràn vào căn buồng, một cảnh tượng sốc đã lập tức thu hút mọi người. Ở trong góc phòng, Blanche Monnier trong bộ dạng như một bộ xương được bao phủ bởi tấm chăn bẩn thỉu và bà vẫn còn sống. Bà hoàn toàn trần truồng, nằm trên tấm nệm rơm hôi thối đã thấm đẫm phân và nước tiểu của chính mình. Những mảnh thịt, rau, cá và bánh mì tạo thành một lớp vỏ hôi bao quanh thân thể bà. Blanche khi đó 49 tuổi, đã gầy rộc tới mức chỉ còn 25kg.
Sau khi bịt miệng, bịt mũi, cảnh sát quấn Blanche trong một chiếc chăn rồi đưa bà đến bệnh viện Hotel-Dieu ở Paris. Trong khi đó, bà Louise được phát hiện đang ngồi bình tĩnh trong phòng khách, người con trai Marcel được tìm thấy trong căn phòng liền kề. Cảnh sát ngồi xuống trước hai người và bắt đầu thẩm vấn.
Đó là lúc câu chuyện gây xôn xao của Blanche Monnier được đưa ra ánh sáng. Khoảng 25 tuổi, Blanche đã yêu một người đàn ông lớn tuổi, đó là một luật sư không giàu có, ít triển vọng. Tin đồn rằng mối quan hệ này đã sinh ra một đứa con ngoài giá thú nhiều vô kể và bà Louise cấm Blanche gặp người yêu. Thế nhưng Blanche đã cãi lời mẹ dù mẹ cô đã cầu xin con gái chấm dứt mối tình này. Nhận thấy mình sẽ không bao giờ thuyết phục được Blanche rời xa luật sư nghèo, bà Louise đã cùng con trai ấp ủ kế hoạch để buộc con gái thay đổi.
Vào một buổi tối, bà Louise dụ Blanche vào căn phòng trên lầu rồi nhốt cô ở trong. Bà nói với con gái rằng cửa sẽ cứ khóa cho đến khi Blanche đồng ý từ bỏ người yêu. Người mẹ cảm thấy mình đã tìm ra giải pháp hoàn hảo cho vấn đề của mình và tin rằng Blanche sẽ mủi lòng.
Thế nhưng, Blanche không nguôi ngoai với mối tình ấy. Vì vậy, bà Louise đã giam cầm con gái như tù nhân. Bà cho Blanche ăn chất thải của chính mình, phớt lờ số chuột ngày càng nhiều trên gác mái để ăn những gì Blanche nôn ra. Khi mà Blanche ngày càng héo mòn thì anh người yêu luật sư đã qua đời năm 1885.
Bà Louise bị bắt vào buổi tối Blanche được giải cứu. Sau đó, bà được chuyển đến bệnh xá của nhà tù vì bị bệnh tim. 15 ngày sau, người phụ nữ này qua đời.
Bị buộc tội là đồng phạm, người anh Marcel phải ra hầu tòa một mình. Quá trình tố tụng bắt đầu vào tháng 10/1901. Ông tuyên bố em gái mình là Blanche bị điên và bà ấy không hề bị hạn chế. Tuy nhiên, bà ấy đã chọn ở trong phòng như một hành động thách thức. Bằng chứng của tòa lại mâu thuẫn với lời bào chữa của Marcel. Có một vài nhân chứng tuyên bố rằng một người phụ nữ, có lẽ là Blanche đã la hét từ căn phòng trên lầu. Một nhân chứng còn tuyên bố nghe được những lời hét rõ ràng: "Tôi đã làm gì để bị nhốt? Tôi không đáng bị tra tấn khủng khiếp như thế này. Chúa phải không tồn tại nữa thì mới để những sinh vật của mình phải đau khổ theo cách này? Và không ai đến giải cứu tôi!".
4 ngày sau khi phiên tòa bắt đầu, Marcel bị kết tội và kết án 15 tháng tù. Bên ngoài Quảng trường Palace, một đám đông chờ đợi để lên tiếng ủng hộ phán quyết. Nhưng vào giữa tháng 11, Marcel đã kháng cáo và chiến thắng. Tòa nhận thấy người đàn ông này chưa bao giờ hành động bạo lực với em gái và tha bổng cho ông ta. Trước sự kinh ngạc của công chúng, Marcel bước ra ngoài là một người tự do.
Khi mới được giải cứu, tiên lượng sức khỏe của bà Blanche rất tệ, cái chết dường như sắp đến. Ngoài những tổn thương do bị bỏ đói, bà Blanche không thể chịu đựng được ánh sáng do mắt đã tổn thương kéo dài vì bị nhốt trong căn phòng tối, mờ ảo suốt thời gian dài.
Nhưng thật kỳ diệu, thể trạng của bà dần được cải thiện, tất cả là nhờ không khí sạch và thực phẩm thích hợp. Tuy nhiên, bà không bao giờ tỉnh táo trở lại. 12 năm sau khi được giải cứu khỏi căn phòng kinh hoàng đó, Blanche Monnier đã chết trong một bệnh viện tâm thần vào năm 1913. Còn tác giả bức thư nặc danh đến nay vẫn không được phát hiện.
Theo Bảo Linh/Khám phá