Tìm kiếm: Bỏ-về-nhà-mẹ-đẻ
Em chồng thủ thỉ trò chuyện với mẹ chồng rồi bà gọi tôi lên, hỏi một câu khiến tôi tái mặt.
Đây được xem là điều tối kỵ vô cùng khi phụ nữ giận hờn với chồng. Nhiều bà vợ mỗi lần cãi nhau với chồng liền mang con ta đánh cho hả giận. Lúc đó tình thương dành cho con bị cơn nóng giận chồng không kiềm chế được.
Tôi không thể ngờ, tình yêu mấy năm của chúng tôi thật sự không bằng mấy đồng tiền trong phong bì cưới và vì nó mà chúng tôi đã bỏ về nhà mẹ đẻ ngay đêm tân hôn.
Mỗi ngày trôi qua với tôi bây giờ là một ngày đau đớn. Người ta nhìn vào tôi bằng con mắt tôi coi thường, có người tốt hơn thì thương hại, thấy tội nghiệp cho tôi. Chỉ khổ cho bố mẹ vì con gái mà chịu tiếng gièm pha, bị người đời cười chê.
Mẹ anh là người khó tính, tôi chưa từng thấy người nào vừa khó vừa kĩ tính như bà. Tôi làm gì mẹ anh cũng phải nói xen vào mấy câu khiến tôi khó chịu, tức tối.
Hơn 2 năm lấy nhau, có một cô con gái ngoan ngoãn, chúng tôi cũng xích mích nhiều lần nhưng chưa từng giận đến mức bỏ nhà ra đi.
Anh nói tôi rất nặng lời khiến tôi vô cùng tự ái nên đã bỏ về. Dọc đường, tôi còn nhận được điện thoại của anh mắng mỏ tôi hành xử bốc đồng.
Tôi sợ tình cảm rạn nứt nên mới bế con trở về. Không ngờ giọt nước tràn ly, chúng tôi cãi nhau vì mọi chuyện đều đi quá giới hạn.
Đám bạn nàng hết thêu mày, phun môi, nhấn mí, thậm chí nâng mũi…, chồng chúng nó chẳng ý kiến gì, thậm chí còn khen nức nở. Thế mà vợ chồng cô lại cãi nhau chỉ vì một bộ mi giả.
Mở ra xem, tôi còn không dám tin vào mắt mình khi thấy quần áo của tôi và con bị vo tròn trong đó, giờ đã trở nên nhàu nhĩ.
"Em con nhà nông nên em làm được hết nhưng thái độ của nhà chồng đặc biệt là mẹ anh khiến em khó chịu và mệt mỏi" - cô dâu tâm sự.
Hương không ngờ, sau 6 ngày cô được ra viện về nằm nhà chẳng một ai quan tâm. Cô phải tự mò xuống giường để đi vệ sinh, để lấy đồ ăn dù sinh mổ. Thậm chí, mẹ chồng còn bảo, nấu cơm cữ cho cô là tốt lắm rồi.
Anh trai tôi cưới vợ năm 27 tuổi. Tính anh xưa nay hiền lành, rõ chịu khó làm ăn, lại chiều chuộng vợ con. Có gì anh cũng nhường cho chị dâu và các con, chẳng bao giờ nghĩ cho riêng mình.
Giờ phút này, dù tôi có khóc, có ân hận về những gì mà mình đã làm thì mọi chuyện cũng chẳng cứu vãn được nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được điều đó. Bởi trước giờ, tôi luôn nghe lời chồng vô điều kiện.
End of content
Không có tin nào tiếp theo