Tìm kiếm: bên-ngoại
Dù chồng tôi hơi quá đáng nhưng tôi không thể trách anh. Bởi suy cho cùng, bố mới là người đẩy chúng tôi đến con đường nợ nần.
"Chỉ khi nào nhà có việc, bố mẹ vợ phải trực tiếp gọi điện mời, chồng em mới sang. Cũng chỉ ở một lúc cho có lệ rồi về...", người vợ kể.
Nhìn thấy thứ trong chiếc hũ, tôi mừng vô cùng vì nghĩ là nhà mình sắp phất lên rồi, nào ngờ chính nó lại đẩy gia đình tôi tan nát.
Tôi thấy căm thù anh chồng và giận cả chồng mình nữa mọi người ạ.
Tôi vừa dứt lời thì em chồng lập tức nín khóc và lườm tôi một cái cháy mặt. Mẹ chồng quay sang mắng tôi xối xả rồi chỉ thẳng mặt tôi đuổi đi.
Ở những tháng cuối thai kỳ, mẹ chồng tôi bỗng lật kèo và không cho tôi về quê nữa. Bà còn đề nghị tôi về nhà đẻ ở cho thoải mái, nhưng đó rõ chỉ là 1 cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.
Mẹ chồng khi thấy cảnh tượng đổ vỡ mà không trách em chồng, lại lớn tiếng mắng tôi.
"Sao ngày xưa thằng Nam không lấy con Uyên nhỉ, nó vừa khéo léo lại biết nghe lời..." - đó là câu cửa miệng mà mẹ chồng Hoa hay nói kháy cô.
Người đàn ông hiền lành năm xưa tôi lấy làm chồng hóa ra lại nhỏ nhen đến vậy sao.
Nghe giọng sợ hãi của chị dâu, tôi và chồng vội vã chạy sang. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi ám ảnh suốt mấy hôm nay.
Mẹ tôi thường dạy, hễ đã cho cà cuống thì chớ dùng hạt tiêu, hoặc gừng, tỏi bởi như thế là ăn hổ lốn, không phải cách ăn của người Hà Nội.
Tôi rất choáng, muốn xông vào can ngăn chị nhưng nghĩ không tiện nên đành men theo đường cũ, trở lại nhà mình.
Tôi giận chồng thì anh trách tôi ích kỷ, tị nạnh với cả một đứa trẻ con.
Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua.
Giờ đây tôi lại bị vấp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan bởi mong muốn vô lý của gia đình nhà vợ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo





























