Tìm kiếm: bị-bệnh
Vừa nhìn thấy tôi và mẹ, em chồng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào mãi mới chào được thành câu.
Có lẽ sự nhẫn nhịn của mình đã lên đến đỉnh điểm, mình nhất quyết không thể im lặng thêm nữa nhưng không thể nói gay gắt được nên đành dùng “tâm kế”.
Nhìn cô ấy gầy và xanh xao quá, tôi cũng hơi giật mình. Nhưng hiện tại chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhau nữa.
Trứng vịt lộn ngon, bổ là món ăn được nhiều người yêu thích, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được món ăn này.
Không muốn mẹ chịu khổ nên hai anh em tôi tự nhủ thay nhau chăm sóc mẹ một cách tốt nhất. Đến lượt tôi chăm mẹ thì phải nhờ chồng đi thay lại xảy ra điều không thể ngờ tới.
Tôi choáng váng khi biết con người thật của chồng tương lai. Người như thế thì cưới xin làm sao được nữa?
Mọi người đều cho rằng chồng tôi thương vợ. Còn sự thật thì trái ngược hoàn toàn.
Hôm ấy, mẹ chồng gọi chúng tôi về và phân chia tài sản. Nhưng cả căn nhà ở phố huyện và mảnh đất trên thành phố bà đều cho cậu út, vợ chồng tôi giận quá đùng đùng bỏ đi.
Vì không thể chấp nhận được sự phản bội cũng như vũ phu của Trường, tôi quyết định ly hôn. Thế mà khi ra tòa, tôi lại là người rút đơn và xin được quay lại.
Em cứ nghĩ đến chuyện sống cùng một người có vấn đề tâm thần trong nhà là lại cảm thấy băn khoăn.
Tôi không phải là người đàn ông đào hoa, ham muốn dục vọng mà ngược lại, tôi luôn ý thức việc vun đắp hạnh phúc gia đình.
Trước hôm đón mẹ lên, tôi bảo vợ đi mua cho cụ ít đồ dùng cá nhân, chăn gối mới rồi dọn dẹp 1 phòng cho cụ ở.
Cũng chính vì điều này mà tôi đang bị 2 chị dâu bóng gió rằng tôi lười biếng và không thương mẹ chồng.
Sau khi hai con tôi đi học mẫu giáo, không còn ai trò chuyện cùng mẹ chồng nữa nên bà muốn về quê cho thoải mái. Cứ nghĩ bà sẽ được an nhàn tuổi già vì chẳng còn cháu nào quấy nữa, ai ngờ tin dữ ập đến.
Tôi nuôi lòng hận thù chồng cũ suốt 1 năm nay cho đến khi vô tình gặp anh ở bệnh viện.
End of content
Không có tin nào tiếp theo