Tìm kiếm: căn-chung-cư
Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến một ngày tôi quyết định giới thiệu vợ sắp cưới với người hàng xóm đối diện.
Tính gửi con cho mẹ chồng trông giúp khi nghỉ hè, có trả thêm tiền sòng phẳng nhưng con dâu không ngờ bị bà từ chối thẳng thừng.
Chồng tôi thà sống cảnh dây dưa, bồ bịch với "người yêu đích thực" của anh nhiều năm còn hơn ly dị để phải chia tài sản chung, nhất là ngôi nhà.
Ly hôn xong tôi mới thấy ân hận, nhưng làm cách nào vợ cũ cũng nhất quyết không chịu tha thứ. Cuối tuần trước tôi đến đón con đi chơi, trên đường đi, con tôi vô tư kể: 'Con thích ngồi ô tô cơ, chú Hùng với mẹ toàn chở con đi chơi bằng ô tô, sướng ơi là sướng.
Hóa ra có quá nhiều lý do đẩy chúng ta đến đỉnh điểm của nỗi đau và sự tuyệt vọng, để rồi như 'giọt nước tràn ly', ly hôn là điều không thể tránh khỏi.
Tôi không biết mọi người thấy thế nào về chuyện nhà chồng cho gì vào ngày cưới nhưng với tôi nó khá là quan trọng.
Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày. Nếu chồng tôi không mất, thì sự thật này sẽ càng kéo dài tới chừng nào.
Cơn ghen trong tôi cuồn cuộn, muốn bắt tận tay chồng ngoại tình nên dù có phải đến đó tôi cũng lấy hết can đảm mà đi.
Với mức giá có thể lên đến 2,2 tỷ đồng/kg nhưng khách hàng phải đặt trước cả năm trời mới có đủ hàng để giao.
Cách nói chuyện của em chồng làm tôi tức sôi máu, đang sẵn bực mình, tôi giang tay tát em chồng một phát vào mặt.
Nghe xong lời tôi nói, chồng tôi mới ngớ người ra, xin lỗi tôi rối rít, rồi quay sang trách mắng em gái mình.
Nhắc đến vợ là tôi thấy chán rồi, đuổi cổ về bên ngoại cả tuần nay chẳng thấy nhắn tin xin lỗi, quá quắt thế không biết.
Nếu đặt vào vị trí của tôi, chắc ai cũng sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy như thế thôi.
Chồng tôi thay đổi quá nhiều khiến tôi cảm thấy thất vọng.
Mẹ chồng chẳng báo trước, bỗng kéo một đoàn người tới nhà tôi. Không chỉ thế, bà còn đánh tiếng nhắc nhở tôi liệu liệu mà thết đãi họ hàng cho tử tế để bà không bị mất mặt.
End of content
Không có tin nào tiếp theo