Tìm kiếm: cung-cấm
Hoàng đế có thể sở hữu "hậu cung ba nghìn giai lệ", nhưng phi tần cả đời phải một lòng chung thủy với ngài. Đó chính là luật lệ trong cung cấm thời phong kiến.
Tào Tháo là một chính trị gia nổi tiếng, nhà lãnh đạo xuất sắc, nhà quân sự tài ba, nhà thơ có phong thái riêng thời Tam quốc.
Hóa ra Ung Chính không chỉ xem một mình Chân Hoàn là "thế thân"...
Các nương nương của Chân Hoàn Truyện và Như Ý Truyện cũng từng trải qua bệnh dịch hết sức phức tạp.
Liệu có phải đó là quy luật bù trừ của tạo hóa? Có 2 nguyên nhân giải thích cho hiện tượng này.
"Lãnh cung", hiểu trên mặt chữ, là cung điện lạnh lẽo, không phải lạnh vì thời tiết, mà là sự lạnh lẽo của lòng người, ít hơi ấm con người, bị ghẻ lạnh và xa lánh.
Dù có hậu cung hàng ngàn giai nhân, số con cái của hoàng đế thời xưa không phải quá nhiều.
Một trong những cách để thể hiện quyền lực địa vị chính là có bao nhiêu hạ nhân đi theo phía sau và được cung nữ thái giám dìu tay trong mọi sinh hoạt thường ngày.
Xung quanh chuyện “Phổ Nghi đi thăm Cố cung” có rất nhiều tình huống nhầm lẫn khiến ông không thể không tiết lộ thân phận năm xưa của mình.
Tô Đát Kỷ được coi là mỹ nhân “hồng nhan họa thủy” góp phần dẫn tới sự sụp đổ của nhà Thương. Người đẹp này có một thói quen kỳ lạ khiến Trụ Vương say mê, nhưng phụ nữ thời hiện đại lại không dám thử.
Cuộc sống mà không có thú vui giải trí có lẽ là điều khó chịu nhất đối với người thời nay. Vậy người trong cung đình thời xưa đã giải trí bằng cách nào?
Trong Tử Cấm Thành ở Trung Quốc xưa vẫn có một nhóm người đàn ông được phép bước vào hậu cung của Hoàng đế mà không cần tịnh thân.
Sau khi Hoàng đế băng hà, các phi tần của ông không thể mãi sống trong cung, bởi lẽ hoàng cung dù có rộng lớn đến đâu cũng có giới hạn nhất định.
Các thái giám không ngờ cả đời họ còn có cơ hội gặp lại Hoàng đế, ai cũng bật khóc, lập tức quỳ xuống lạy và gọi to theo thói quen cũ.
Nhà Thanh tồn tại từ năm 1644 đến năm 1912 và là triều đại phong kiến cuối cùng trong lịch sử Trung Quốc.
End of content
Không có tin nào tiếp theo