Tìm kiếm: e=sống-chung

Mẹ anh lao ra phăng phăng chạy đến chỗ cho chó ăn rồi ăn ở đó. Con trai đến gần là mẹ cắn, mẹ cấu véo đau điếng. Anh ôm chặt mẹ bế mẹ vào nhà mãi một lúc sau mẹ thiếp đi ngủ thì mới có thể nói chuyện với vợ được.
Đến nay đã 4 năm nhưng tôi vẫn không mang thai. Chồng tôi ngày một bức bối, thậm chí là nổi giận vô cớ. Đến một hôm tôi cùng chồng đến nhà một người bạn chơi. Thấy ai cũng có con bồng bế, lại bị bạn bè nói khịa vài câu mà về nhà chồng đòi ly hôn với tôi.
Lần đầu mang thai, tôi không có kinh nghiệm nên vẫn đi giày cao gót. Hôm đó chẳng may sảy chân, tôi bị ngã và không giữ được con. Biết chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên chồng không trách cứ. Chỉ có mẹ chồng của tôi là tối ngày chì chiết.
Ngày ra tòa ly hôn, tôi bế con nhìn sắc mặt chồng lạnh nhạt, hờ hững. Anh nhường quyền nuôi con cho tôi, còn anh chu cấp tiền nuôi dưỡng. Lúc chuẩn bị rời khỏi tòa, Quốc bất ngờ đi về phía tôi, vứt vào người tôi cái ba lô cũ trước mặt bố mẹ mình.
Năm đó, tôi với Hùng- chồng tôi yêu nhau nhưng không được gia đình anh chấp thuận. Mẹ chồng cho rằng mẫu phụ nữ quá cá tính, mạnh mẽ như tôi thì không thể chăm sóc chồng con. Bà thích phụ nữ dịu dàng, đoan chính, giỏi nữ công gia chánh.

End of content

Không có tin nào tiếp theo