Tìm kiếm: phunuvietnam
Món cá niên nướng chỉ cần ăn một lần là nhớ mãi bởi cái vị béo, bùi, dai của thịt, giòn và ngọt của xương. Đặc biệt, cảm giác khó quên nhất là khi ăn ruột cá bởi vị đắng nhân nhẫn rất lạ miệng.
Được Long thần tặng bè gỗ quý để cảm ơn vì cho tá túc nhờ, bà Sáu liền đem tặng cho sư thầy để cất một mái chùa nhỏ che nắng che mưa. Sau đó, sư thầy xây dựng một ngôi chùa lấy tên Thiên Lộc tự.
Sau hai tháng công tác ngoài Phú Quốc, em trở về nhà mà không báo trước, muốn tạo bất ngờ cho cả nhà. Ai dè vừa về đến cửa nhà em đã nghe thấy mẹ và vợ đang tranh cãi gì đó rất căng thẳng. Đến khi em vào thì mọi người lại làm như không có chuyện gì.
Những cảm xúc đau khổ có lẽ chỉ vợ chồng anh mới thấu hiểu. Với anh, anh vẫn mong muốn có được gia đình trọn vẹn, vợ anh rất yêu thương anh. Vợ chồng anh khó có con với nhau, nghĩ đến các giải pháp khác như thụ tinh nhân tạo với tinh trùng hiến tặng hoặc nhận con nuôi.
Nhìn con gái đau khổ, trong lòng tôi không thể chịu đựng được. Đêm nào tôi cũng suy nghĩ tìm cách giải quyết, thương cho số phận của con gái mình nên không tài nào chợp mắt nổi.
5 năm hôn nhân, cuộc sống của vợ chồng cô chỉ gói gọn trong hai từ "tẻ nhạt". Do cô đã "tặc lưỡi" lấy chồng chỉ vì mưu cầu một hôn nhân bình dị. Bình dị không thấy, chỉ thấy hôn nhân bên bờ vực thẳm vì cả hai đều không nồng nhiệt, thiết tha.
"Con không muốn lấy chồng rồi lại khổ như mẹ! Con không muốn lặp lại cuộc đời như mẹ!"... Những câu nói như cứa vào tim, khiến chị cảm thấy đau lòng.
Không hiểu sao, sau 1 tuần đi Phú Quốc về, anh ấy không quan tâm, gọi điện hay nhắn tin cho em nữa. Em đã gọi rất nhiều lần không bắt máy.
Mới gần 4 năm lập gia đình, cô trở thành một con người phụ thuộc, mất hết bản lĩnh. Những huy hoàng của trước kia đã không còn và lúc này cô hiểu, lỗi không chỉ do số phận, mà vì cô.
5 năm làm mẹ đơn thân, cô chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ "đi bước nữa". Cô sợ hôn nhân. Cô mất niềm tin vào đàn ông. Cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên bên con gái. Thế nhưng, tình yêu đến bất ngờ khiến mọi kế hoạch của cô thay đổi.
Cơn bực bội bỗng tan biến đi đâu hết, cô lại mủi lòng, thấy thương anh. Cô lặng lẽ đi lấy khăn tắm và quần áo cho chồng. Giận anh cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm mọi chuyện rối thêm.
Anh vẫn chăm lo cho gia đình. Anh vẫn đối xử tốt với vợ, vẫn nín nhịn khi cô lên cơn khó chịu. Thế nhưng, tình yêu với vợ mỗi ngày một cạn dần trong anh. Anh không biết mình sẽ kiên nhẫn đến lúc nào, sẽ duy trì cuộc hôn nhân trong bao lâu nữa.
Đã 25 năm em nghe theo lời mẹ, từ việc chọn quần áo, ăn món gì đến học môn gì, thi trường nào... Nhưng kết quả thì sao? Dù em luôn cố gắng khẳng định bản thân, mẹ vẫn coi em là một đứa con nít.
Con trai duy nhất của tôi cuối cùng cũng có người yêu. Nhưng người nó lựa chọn không vừa ý chúng tôi một chút nào. Con bé gầy nhỏ thế làm sao mà sinh con tốt được.
Điều khiến cô khó chịu trong cuộc hôn nhân của mình là trong mắt chồng, cô như đứa trẻ bướng bỉnh. Vì thế, anh luôn tỏ ra là "bề trên" của cô, luôn miệng "lên lớp", dạy bảo cô.
End of content
Không có tin nào tiếp theo