Tìm kiếm: quần-áo-mới

Trên dải đất hình chữ S mình, có một bản nhỏ náu mình nơi hiểm địa sơn cùng thủy tận, chỉ vài chục nóc nhà nhưng gần 40 năm qua, kể từ mùa đông 1977, cờ tổ quốc không ngừng tung bay trên trời mây nơi đây. Dù nắng lửa hay tuyết phủ, dù trận mạc hay hòa bình. Mùa đông năm 1977 tôi vừa có mặt trên đời, còn bản nhỏ ấy có tên là Lô Lô Chải, người xưa hay gọi bằng Trại Lô Lô.
“Khúc sông này như một cái vũng hút khổng lồ vậy. Nó hút tất cả những gì trôi qua đây, đặc biệt là xác người chết trôi, tự tử...” – Lão ngư Nguyễn Tiến Phương bảo vậy trong một chiều chúng tôi lang thang bến đò Hưng Trung (TP Vinh, Nghệ An), nơi sông Lam hiền hòa đổ về biển.
"Sau khi chốt danh sách, chiều hôm đó, anh Nham, Tiểu đội trưởng của trung đội, quê ở Hải Hậu, Nam Hà nói với tôi: "Anh Thỏa ơi, tự nhiên em nhớ thằng cu quá! Em còn bộ quần áo mới chưa mặc, nay em sẽ mang đi theo chiến trận này". Nghe Nham nói thế, tôi giật mình, linh cảm một điều xấu có thể xảy ra" - ông Thỏa ngậm ngùi.
Thủ phạm khi gây án mới 25 tuổi, mù chữ, chưa từng một lần rời bản làng. Năm năm ở nhà chồng là 5 năm sống cùng oan án “loạn luân với bố chồng”. Bị gia đình nhà chồng chì chiết sau khi thấy bố chồng cho 200 ngàn, cô uất ức lên một kế hoạch cực kỳ tàn độc.
Xong công việc chôn tro than, người “xông đất” quay về nhà, gõ cửa hoặc bấm chuông. Người trong nhà sẽ hỏi: Ai gọi đó? Người này đáp: Tôi đây. Anh đến từ đâu vậy? Tôi từ đám cưới đến. Anh có mang theo gì không? Có chứ, tôi mang theo niềm vui và hạnh phúc.
Xong công việc chôn tro than, người “xông đất” quay về nhà, gõ cửa hoặc bấm chuông. Người trong nhà sẽ hỏi: Ai gọi đó? Người này đáp: Tôi đây. Anh đến từ đâu vậy? Tôi từ đám cưới đến. Anh có mang theo gì không? Có chứ, tôi mang theo niềm vui và hạnh phúc.

End of content

Không có tin nào tiếp theo