Tìm kiếm: thương-mẹ
Tôi thật sự chẳng biết làm như nào bây giờ nữa. Nhà chồng neo người, mẹ anh thì ốm bệnh đầy người.
Ngay từ ngày đầu tiên sống chung, mẹ chồng đã gọi riêng Lan vào phòng thủ thỉ: “Trước giờ mẹ vẫn giữ tiền của thằng Tú (chồng Lan), giờ có thêm con về nhà này coi như mẹ có thêm một đứa con. Từ nay tiền vợ chồng các con làm được bao nhiêu thì đưa cho mẹ giữ giúp”.
Mẹ tôi bối rối, xấu hổ trước câu nói của mẹ chồng. Đôi tay gầy nhăn nhúm của bà nắm chặt lấy vạt áo. Tôi chỉ biết quẹt nước mắt thấy thương mẹ vô cùng.
Phận làm dâu mới như tôi lúc đó chỉ biết "vâng, dạ" chứ cũng chẳng biết phải đáp lại sao nữa. Thực sự trong lòng tôi lúc đó đã thấy có một khoảng cách lớn với mẹ chồng rồi. Bà ghê hơn tôi tưởng.
Tôi uất ức và phẫn nỗ khi mẹ chồng nói: "Dâu con đã xuất giá thì không được lo chuyện nhà mẹ đẻ nữa"
Người xưa có câu xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, con đã đi lấy chồng, mẹ con đã hất muối gạo ra cổng là để tiễn con đi chứ không hất vào trong nhà. Nghĩa là con chỉ được chăm lo cho nhà chồng, không được chăm lo cho nhà mẹ đẻ nữa.
Giờ thì con đã hiểu về mẹ, thôi trách mẹ vô lo, ít yêu thương con cái, càng hiểu hơn tấm lòng của ngoại.
Chồng biết, sòng phẳng là tốt, rất cần thiết trong các mối quan hệ xã hội nhưng trong gia đình, nhiều lúc rạch ròi quá lại làm mất tình cảm vợ à.
Bố âm thầm đi thể dục để tôi về nhà ăn cơm nhưng tất cả vỡ lẽ bởi một tình huống ngoài mong đợi.
Tôi không biết nên xử lý việc này như nào nữa, cũng chỉ vì mâu thuẫn chăm con mà mẹ và vợ tôi giờ như nước với lửa.
Mẹ nói làm tôi bật khóc vì xót thương cho bà. Đúng là người làm mẹ thì luôn chỉ nghĩ cho con cái.
Lại một năm nữa trôi qua. Chi sẽ học cách từ chối và nói 'không' với những đề nghị, ướm hỏi từ người nhà mà cô nghĩ là không phù hợp, ngay từ giây phút này.
Nào ngờ sau 3 ngày thuê thám tử điều tra thì bà sốc ngất khi phát hiện ra con trai mình ép con dâu đi vào khách sạn với.
Xác định làm mẹ đơn thân từ khi mang bầu nên Thuý Nga không hờn tủi mà chỉ suy nghĩ làm sao để trả lời con một cách thông minh, tinh tế nhất rằng: "Ba nó là ai".
Đây là câu chuyện thật về thiện ác có báo, xảy ra ở Đại Quan Trang, ngoại ô phía Tây thành phố Nam Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc năm 1960. Người đọc sẽ không khỏi rùng mình nhận ra "Luật nhân quả không trừ một ai".
Anh nói tôi không cần phải chào hỏi bất kỳ ai trong gia đình anh. Người duy nhất xứng đáng được chào hỏi là mẹ anh, thì bà đã qua đời.
End of content
Không có tin nào tiếp theo

































