Tìm kiếm: về-nhà-mẹ-đẻ
Hà đứng tim, dù đã xác định sẵn nhưng cô vẫn run run. Cái Hà sợ không phải bà biết sự thật mà không đón nhận mình. Hà chỉ nghĩ giữa chốn đông người, mẹ Minh biết được trong hoàn cảnh này rồi sẽ sốc.
Cả cái khu phố ấy ai chẳng biết mẹ chồng Vân là người ghê gớm cho dù cô chưa bao giờ dám ra ngoài kể xấu bà nửa lời. Họ bảo Vân giỏi chịu đựng chứ phải người khác thì nó bỏ đi thẳng rồi.
Vừa tìm được một công việc ổn định sau khi ra trường, thông qua mai mối, Nhi gặp Quang, một người đàn ông hơn tuổi cô.
Ngồi giữa mâm cỗ Tết nhà chồng lại thèm miếng mứt gừng cay nồng mẹ làm. Thèm cảm giác cả nhà ngồi quây quần trông bánh chưng, vừa trò chuyện vừa ngóng giao thừa.
Tôi sởn hết da gà, tại sao vợ tôi lại làm ra chuyện này cơ chứ.
Thật đúng là phận làm dâu ở đâu cũng thế, cái “cũng” em muốn nói đến ở đây bao gồm: Cũng khổ, cũng bị soi mói, nói xấu và tóm lại cũng bị quản lý trên mọi ‘mặt trận’ bao gồm cả trên mạng xã hội.
Mai kéo vali bước đi, mẹ chồng liền hét lên ngay giữa nhà: “Đi được thì đi hẳn, đừng có dăm bữa lại quay về”. Cô liền bật cười thành tiếng nhìn chồng rồi đáp lại mẹ chồng: “Mẹ cứ yên tâm, đơn ly hôn con đã ký, lần sau gặp là tại tòa. Chứ bước ra khỏi căn nhà này, con không hy vọng quay lại”.
Sau khi sinh con, vợ tôi về nhà ngoại ở cữ để mẹ đẻ thuận tiện chăm sóc. Không thể xa vợ con nên tôi đã đến “ở cữ” cùng vợ, nào ngờ.
Tôi quyết tâm về cho dù họ không đồng ý, bố tôi và gia đình cần có tôi hơn họ. Tôi nói dù không đồng ý tôi vẫn về, người chết đã chết rồi nhưng tôi phải làm tròn chữ hiếu với người còn sống. Tôi quỳ xuống trước bàn thờ bố chồng, dập đầu tạ lỗi rồi xách túi ra xe.
Mẹ chồng Hằng mặt hằm hằm sát khí. Thì ra bà gọi con trai về để tận mắt chứng kiến cảnh con dâu hỗn hào với mẹ chồng rồi tự ý bỏ nhà đi. Đến nước này thì cô chẳng cần khách khí gì nữa.
Khốn nạn, cô dám mang hẳn 20 triệu cho mẹ cô à? Ai cho cô lấy tiền nhà chồng về nhà mẹ đẻ, cô đã ăn trộm bao nhiêu lần rồi.
Bố âm thầm đi thể dục để tôi về nhà ăn cơm nhưng tất cả vỡ lẽ bởi một tình huống ngoài mong đợi.
Bà đi thẳng vào bếp và chỉ mặt tôi: “Cô đúng là con dâu mất dạy. Tôi đi vắng, cô sai chồng nửa đêm mua đồ ăn rồi về giận không ăn. Cô tưởng tôi không dám đuổi cô à?”.
Vừa sinh con chưa được bao lâu, tôi không muốn mình phải suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng không nói thì ấm ức, thành ra tôi muốn chia sẻ với mọi người để xin một lời khuyên cho mình.
Cả đời tôi làm giáo viên chưa từng hối hận về bất cứ điều gì nhưng lại ân hận vô cùng vì không có mắt nhìn người để con gái gả vào một gia đình gia môn bất hạnh như nhà ông bà.
End of content
Không có tin nào tiếp theo