Tìm kiếm: đồ-đạc
Ở cữ nhà mẹ đẻ mà nhìn chị dâu héo hon, tàn tạ, hai mắt thâm quầng đến đáng thương.
Nghe tiếng khóc lóc ai oán, chúng tôi kéo đến phòng anh trai thì hoảng hốt với cảnh tượng đổ bể bên trong.
Trâm đạp bay đôi dép của tôi ngoài cửa, quay lại dọa dẫm: "Chị cứ chờ đấy, nhớ mặt tôi!".
Nhìn thấy hành động của em dâu, tôi nóng mắt, đem hết đồ đạc của ả vứt ra sân và đuổi đi ngay giữa đêm khuya.
Tôi cáu quá mách với mẹ chồng thì bà chỉ ậm ờ cho qua, không bênh cũng chẳng mắng cô em chồng. Bực quá đi mất!
Khi nghe thấy những âm thanh đáng sợ ấy, tôi bủn rủn cả chân tay.
Chiếc áo ngực nằm chình ình ngay giữa giường của vợ chồng tôi, nhưng chủ nhân của nó lại không phải là tôi...
Ngày còn trẻ tôi định lấy người đàn ông mình thương nhưng bố mẹ ngăn cản quyết liệt. Mẹ bảo trong khu phố có rất nhiều anh chàng tốt, công việc ổn định, việc gì tôi phải lấy chồng xa. Tôi cứ mở lòng ắt sẽ có người thích, không cần lấy người cách cả nghìn cây số.
Tôi không nghĩ con trai lại phản ứng quyết liệt đến thế trước lời cầu hôn của chính cha ruột dành cho mẹ.
“Vùng im lặng” là một hoang mạc, nơi đây ẩn chứa nhiều bí mật dị thường mà đến nay chưa có lời giải đáp.
Thật không ngờ chị dâu lại dám giấu giếm gia đình một chuyện động trời như thế?
Đang nấu ăn thì nghe tiếng loảng xoảng trên phòng vợ chồng em gái. Tôi chạy lên can ngăn, ngờ đâu nhận lấy cái kết bẽ bàng.
Chẳng lẽ việc chi tiêu tiết kiệm của tôi là sai sao?
Bố mẹ chồng gọi tôi đến, nói thất vọng về tôi và yêu cầu vợ chồng tôi dọn ra khỏi nhà ngay.
Tôi thấy rất bất bình, tại sao anh ta có thể sống nhỏ mọn tới mức ấy?
End of content
Không có tin nào tiếp theo