Văn hóa

Mai Phương: 'Bệnh của tôi không biết ngày mai thế nào'

Nữ diễn viên 'Những thiên thần áo trắng' hiện có cuộc sống an nhiên, vui vẻ bên con gái, lạc quan và không nghĩ đến những chuyện sẽ đến.

Trông như đồ chơi nhưng mẫu clutch này lại đang được sao Việt thi nhau dùng / Kỳ Duyên, Diệp Lâm Anh cùng Lam Cúc muốn '3 mặt 1 lời' với Jolie Nguyễn sau tố cáo giật bồ

- Sinh nhật vừa qua đối với chị có gì đặc biệt?

- Hôm đó cũng bình thường như bao ngày khác vì mỗi ngày trôi qua với tôi đều quan trọng như nhau. Đối với tôi, điều quan trọng nhất là thực tại. Chuyện của ngày mai, hãy để ngày mai rồi tính. Tôi muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến.

- Đâu là lý do khiến chị luôn trốn tránh truyền thông và hạn chế chia sẻ về bệnh tình của mình?

- Bệnh của tôi giống như trẻ con, bây giờ có thể rất khỏe nhưng ngày mai có khi lại phải nằm một chỗ. Vì không biết ngày mai sẽ thế nào nên tôi không muốn đưa ra bất kỳ phát ngôn gì. Nếu tôi nói khỏe mà ngày mai yếu hoặc ngược lại thì cũng không hay. Chuyện này cũng không có gì quan trọng để chia sẻ. Hiện tại, tôi chỉ cần đi kiểm tra khi cơ thể có triệu chứng lạ hoặc vào viện mỗi nửa tháng một lần để lấy thuốc và kiểm tra sơ sơ.

Mai Phương bên bố mẹ và con gái Lavie trong bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật tròn 24 tuổi hôm 14/1.

Mai Phương bên bố mẹ và con gái Lavie trong bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật tròn 24 tuổi hôm 14/1.

- Sau khi ra viện, cuộc sống của chị thế nào?

- Cuộc sống của tôi hiện rất ổn. Trước đây, tôi không có thời gian để nghỉ ngơi hay làm những thứ mình yêu thích nhưng bây giờ đã khác. Tôi không còn áp lực vì bất kỳ điều gì như ngày xưa. Mục tiêu lớn nhất của tôi hiện tại là được ở bên con nhiều hơn.

Mỗi ngày của tôi bắt đầu lúc 5h sáng bằng việc uống thuốc rồi tưới cây, khởi động cơ thể bằng một vài động tác Yoga để chân tay không bị lạnh. Sau khi ăn sáng và cho con đi học lúc 7h, tôi sẽ đọc sách, học đàn, học Anh Văn tại nhà hoặc đến trường nếu cần. Ngoài ra, tôi dọp dẹp, nấu nướng, nghiên cứu các loại thảo mộc tốt cho sức khỏe mình và nghĩ đến những điều mình muốn làm trong tương lai.

Tôi hiện chỉ làm những điều mình thấy thích và phù hợp chứ không gò bó bản thân trong bất kỳ kế hoạch hay mục tiêu to tát nào. Kể cả với việc học Anh Văn, tôi cũng chỉ làm vì thấy thích chứ không phải để lấy một cái bằng nào đó hay đi nước ngoài.

- Chị cảm thấy thế nào khi bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi sau một thời gian dài tất bật với việc chạy show?

 

- Cuộc sống của tôi bây giờ rất an nhiên, vui vẻ. Thay vì bận rộn như trước đây, tôi giờ có thời gian để tưới cây, tìm sách để đọc và làm tất cả những thứ mình thích. Tôi tìm thấy niềm vui từ những những việc nhỏ nhặt mỗi ngày. Với việc đi event cũng vậy, tôi thấy rất vui và háo hức mỗi khi được tham dự một chương trình nào đó thay vì làm ào ào để nhanh chóng chạy sang bên khác. Sống chậm lại giúp tôi tận hưởng mọi thứ rõ ràng hơn.

- Con gái chị - bé Lavie - phản ứng thế nào trước những thay đổi trong nhịp sống của mẹ?

- Tôi không cảm thấy phản ứng gì đặc biệt ở cháu khi mẹ ở nhà nhiều hơn, chỉ khác là cháu có vẻ nhõng nhẽo hơn và đi đâu cũng đòi có mẹ. Lavie dặn tôi rằng: "Cứ khi nào con mở mắt là phải có mẹ nằm kế bên". Tôi và con tối nào cũng đi ngủ cùng nhau nên nếu tôi có phải đi đâu, cháu cũng đòi có mẹ mới chịu ngủ. Với tôi, mỗi ngày được ở bên con đều rất an nhiên.

Khi thường xuyên đi diễn, tôi phải gửi Lavie cho ông bà hoặc cô chú trông giúp nên con không đòi hỏi nhiều. Thế nhưng, từ ngày tôi ở nhà nhiều, cháu đã quen với việc lúc nào cũng có mẹ và thấy việc mẹ đi diễn là điều đặc biệt so với ngày thường. Mỗi khi thấy tôi trang điểm, bé đều thấy lạ và hỏi "Mẹ lại đi diễn nữa hả?". Nếu như ngày xưa, khi cần phải đi đâu đó, tôi chỉ cần bảo với Lavie rằng mẹ bận là con đồng ý ngay thì bây giờ cháu sẽ tra khảo nhiều hơn. Mỗi lúc như thế, tôi phải giải thích là mẹ đi để bác sĩ kiểm tra chút xíu thì cháu mới chịu cho đi.

- Lý do gì khiến chị trở lại với công việc khi vẫn đang trong quá trình điều trị?

 

- Những chương trình mà tôi nhận chủ yếu là việc thiện nguyện của nhà chùa, event do bạn bè thân thiết hoặc ân nhân tổ chức và một số chương trình phù hợp với điều kiện sức khỏe của mình.

Tôi không quá đặt nặng chuyện tiền bạc khi nhận một công việc nào đó. Trước khi bị bệnh, tôi đã thường xuyên tham gia các việc thiện nguyện ở chùa. Với một số chương trình, tôi coi việc nhận lời như một cách để trả ơn tình nghĩa mà các ân nhân đã dành cho mình nên chẳng thể nào đề cập đến chuyện tiền bạc. Cũng có một số lời đề xuất kèm theo điều kiện tài chính nhưng tôi chưa thấy chương trình nào hoàn toàn phù hợp với mình.

Tôi thường đắn đo rất kỹ trước khi nhận một lời mời nào đó vì sợ sức khỏe không thể đáp ứng yêu cầu công việc. Tôi không thể nào lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra và không muốn nhận việc rồi mà lại bỏ giữa chừng. Tôi không bao giờ muốn vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến mọi người.

Mai Phương xuất hiện tại show diễn của nhà thiết kế Chung Thanh Phong diễn ra cuối tháng 11/2018.

Mai Phương xuất hiện tại show diễn của nhà thiết kế Chung Thanh Phong diễn ra cuối tháng 11/2018.

- Một mình nuôi con trong khi vẫn phải lo thuốc thang chữa bệnh, chị đối diện thế nào với áp lực về kinh tế?

 

- Cái gì cũng có được và mất. Đi làm nhiều đồng nghĩa với việc tôi phải lo nhiều chi phí, từ quần áo đến trang điểm, trang sức, xăng xe... Bây giờ tôi ở nhà, chỉ đi ra đi vô thì chỉ mất mỗi tiền ăn. Tôi thấy bù qua tính lại thì đâu cũng vào đó thôi (cười). Trước đây, tôi khá áp lực với chuyện tiền bạc vì phải lo cho bé đi học. Thế nhưng, áp lực giờ đã vơi bớt phần nào vì có một đơn vị nhận hỗ trợ tiền học phí cho Lavie.

Nếu đã là con người chân chính, ai chẳng muốn sống bằng đồng tiền do mình kiếm ra. Tôi hiện đã trở lại với việc thu radio tại MTV. Thu nhập vài triệu đồng từ việc thu âm cộng với vài triệu nữa từ lương biên chế tại Nhà hát Kịch Thành phố có thể giúp tôi trang trải tiền thuốc cho bản thân, tiền ăn và tiền bán trú cho con ở trường. Những thu nhập khác nếu có, tôi sẽ dành để tiết kiệm cho tương lai của Lavie sau này. Dù mệt nhưng tôi vẫn đi làm vì khi có công việc, tôi cảm thấy mình có giá trị hơn trong cuộc sống.

- Chị cảm thấy thế nào khi được rất nhiều anh chị em nghệ sĩ ủng hộ cả về vật chất lẫn tinh thần khi nằm viện?

- Đó là điều thực sự khiến tôi cảm động. Tôi không hề có ý định công bố về bệnh tình của mình. Tôi tự nhủ mình sẽ tự vun vén, sắp xếp và có tiền đến đâu thì trị bệnh tới đó. Tôi thông báo cho cô Hồng Vân và một số đầu mối khác để mọi người chủ động sắp xếp vì không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến việc chung. Thế nhưng, sau đó đã có rất nhiều người biết và dành cho tôi sự ủng hộ rất lớn.

Tôi chẳng bao giờ có thể ngờ rằng mình sẽ nhận được nhiều sự yêu thương như vậy. Có nhiều năm hoạt động nghệ thuật nhưng tôi không phải là người giỏi trong việc mở rộng mối quan hệ xã giao. Tôi cũng chẳng phải là người quá nổi tiếng, làm được việc to tát hay đạt được đỉnh cao gì. Ấy thế mà có cả những người tôi chưa từng tiếp xúc, chưa từng làm việc chung cũng đứng ra giúp. Lúc đó tôi luôn tâm niệm rằng, nếu mình khỏe lại và mọi người tổ chức chương trình thì mình sẽ cố gắng hết sức để tham gia. Đó sẽ cách trả ơn thiết thực nhất mà tôi có thể dành cho các ân nhân của mình.

 

Mai Phương và các đồng nghiệp trong chương trình Bước chân hai thế hệ.

Mai Phương và các đồng nghiệp trong chương trình 'Bước chân hai thế hệ'.

- Khi vừa xuất viện được vài tuần, chị đã quyên góp tiền ủng hộ cho nghệ sĩ Nguyên Thảo chữa bệnh. Tại sao chị không dành tiền đó để chữa bệnh hay trang trải cuộc sống khi điều kiện kinh tế chưa thực sự dư giả?

- Tôi không suy tính nhiều như vậy. Tiền đó đúng là tiền chữa bệnh nhưng bệnh của tôi chẳng biết khi nào dừng. Thấy ai cần trước thì tôi chia sẻ, khi nào đến việc của mình thì tính sau. Nếu chưa cần đến mà cứ phải giữ khư khư lấy tiền để lo cho mình thì tôi thấy hơi khó chịu (cười).

Khi chưa có bệnh, tôi cũng thường trích một phần thu nhập cho việc thiện nguyện. Cuộc sống của tôi lúc đó cũng phải lo nhiều chi phí và không mấy dư giả nhưng tôi vẫn gửi tiền cho những đối tượng phù hợp hoặc tham gia quyên góp cùng với các sư thầy. Hiện tại, tôi vẫn chia sẻ hoặc cố gắng hỗ trợ các sư thầy để có những chuyến từ thiện nhỏ. Tôi muốn cho con cùng tham gia những chương trình như vậy để cháu thẩm thấu từ từ. Muốn giáo dục con về tấm lòng nhân hậu, tôi phải làm mọi thứ xuất phát từ tâm.

- Luôn muốn tự mình giải quyết mọi việc và luôn tỏ ra mạnh mẽ từ khi mắc bệnh, chị đối mặt thế nào với cảm giác mệt mỏi khi phải gồng mình lên như vậy?

 

- Con người mà, ai chẳng có lúc mệt mỏi. Tôi có ưu điểm là hôm nay mệt mỏi nhưng ngày mai ngủ dậy lại bước tiếp. Tôi luôn luôn làm việc để những suy nghĩ tích cực không tác động được đến mình. Không phải từ khi bị bệnh mà bất kỳ khi nào trải qua khó khăn trong cuộc sống, tôi cũng đều giữ thái độ như vậy. Hãy cứ tâm niệm rằng đến đâu hay đến đó, nếu cứ ngồi một chỗ mà nghĩ thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Đối với tôi, điều quan trọng nhất là khi làm việc gì đó, mình phải có sự cố gắng và làm tốt nhất trong khả năng.

Theo ngoisao.net
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm