Tìm kiếm: Hai-mẹ-con
Vốn đã cố gắng sắp xếp công việc để về nhà với vợ sớm hơn, nào ngờ vừa đến nhà đã gặp phải cảnh tượng này.
Tôi chết lặng trước câu nói của mẹ. Tôi đủ trí thông minh để hiểu mẹ đang nói gì. Tôi bỗng hiểu ra tất cả mọi chuyện. Tại sao mẹ chồng luôn tránh mặt ông bà nội tôi.
Sau khi ly hôn vợ tôi có quen thêm vài người nữa nhưng vẫn chưa thấy hợp. Tôi cũng biết tin tức của vợ cũ, cô ấy chủ động cắt đứt hết liên lạc với tôi.
Đến khi con tôi vừa tròn 2 tháng, mẹ chồng đã không chịu nổi liên tục hối thúc bắt tôi phải đi tìm việc lo tiền bỉm sữa cho con, trong khi ấy tôi được nghỉ thai sản đến 6 tháng.
Vì ông bà thấy tôi cãi nhau với chồng trước đó nên không cho đi. Lúc này, tôi vẫn cố tình đi ra khỏi nhà thì bố chồng tôi từ trong nhà lao ra túm lấy ba lô của con tôi đang đeo trên vai, giật mạnh rồi vứt xuống đất.
Tôi vội chạy lại ôm chồng, mong anh ấy sẽ bình tĩnh lại. Điều làm tôi kinh ngạc đó là đám cho vay nặng lãi lại cúi đầu chào ba mẹ chồng tôi rồi im lặng rời đi, rốt cuộc chuyện này là sao.
Thái độ của bà ghét bỏ ra mặt chứ không phải kiểu nói cho có. Phải đến khi chồng tôi bảo: “Dù không thích nhưng mẹ cứ nhận lấy đi, tấm lòng của vợ con đấy!”. Lúc này bà mới miễn cưỡng nhận quà.
Tôi và anh yêu nhau đã bốn năm. Tôi cảm thấy rung động thực sự vì vẻ ngoài trải đời của anh. Anh biết nắm bắt tâm lý bạn gái, hết mực yêu chiều chăm sóc người yêu. Hai đứa đều chắc chắn đi đến đám cưới nên đã dọn về ở với nhau được hơn 1 năm.
Rồi Lý nghe đâu chủ nợ tên Thức kia mất vợ từ lâu, giờ muốn tìm người phù hợp để đi thêm bước nữa. Thấy thế cô liền nói với bố mẹ gả mình đi để trừ nợ. Cô chẳng trách bố mẹ nửa lời, chỉ nguyện ý muốn lấy chồng để báo hiếu. Vậy là Lý lên xe hoa về nhà chồng.
Những ngày ở viện ngắn ngủi nhưng anh tưởng như cả thế kỷ. Thường ngày đều có vợ làm giúp mọi việc như lau người, dìu vào nhà vệ sinh, nhưng giờ chỉ có một mình, đối với anh những việc đó như cực hình.
Tôi thật sự không ngờ được, vì vợ tôi vẫn tỏ ra bình thường trong thời gian đó, tôi còn nghĩ mình đã che giấu thật khéo.
Cứ tưởng được nương tựa con cháu lúc tuổi già, tôi giờ đây khóc vì buồn.
Osin mời ông vào nhà nghỉ chân, ông lê từng bước mệt mỏi vào nhà. Ông không cầm được nước mắt mà vỡ òa trong đau đớn khi thấy cảnh này.
“Ly hôn với nó rồi tao cưới con khác cho. Hạng đàn bà không biết trên biết dưới, lúc nào cũng không coi nhà chồng ra gì thì bỏ không tiếc”.
Như cố gắng nói cho xong những lời cần nói rồi mẹ tôi bật khóc, đi vội ra ngoài. Hóa ra, mẹ tôi không phải là người vợ duy nhất của cha tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo