Tìm kiếm: Vợ-chồng-anh-chồng
DNVN - Vừa cúp điện thoại, chồng tôi đập mạnh xuống giường, hét lên trong đau đớn: "Không mẹ con gì nữa hết. Cắt đứt đi!". Tôi nhìn anh, lòng quặn đau, chẳng biết phải làm gì. Nước mắt chực trào ra, tôi thương chồng vô hạn mà cũng chẳng thể làm được gì.
Vừa xuất viện, ngày hôm sau mẹ chồng đã bảo vợ chồng tôi gọi các anh chị về họp gia đình gấp.
Tôi là người mở lời đầu tiên sau khi bố chồng đọc bản di chúc.
Dù hồi ở cữ được mẹ chồng chăm tận răng nhưng giờ con đã hơn 1 tuổi mà mẹ chồng vẫn ở lại mà không chịu về nhà với anh chị chồng khiến em rất khó chịu.
Đúng là đời, dù cho có cố gắng, trao đi yêu thương đến mấy thì con dâu vẫn chỉ là dâu.
Dù hồi ở cữ được mẹ chồng chăm tận răng nhưng giờ con đã hơn 1 tuổi mà mẹ chồng vẫn ở lại mà không chịu về nhà với anh chị chồng khiến em rất khó chịu.
Tôi luôn nghĩ rằng, mình bỏ tiền vào xây nhà thì căn nhà sẽ được sang tên cho vợ chồng mình. Ai ngờ được anh chồng lại từ thành phố về.
Bố mẹ chồng họp gia đình để phân chia tài sản. Lần này, ông bà quyết định lập luôn di chúc để thuận tiện việc làm giấy tờ.
Khi đến nhà thờ họ thắp hương, tôi thấy trên bàn có cuốn gia phả dòng họ. Tò mò mở ra đọc thì thấy trong đó ghi rất chi tiết thành viên của dòng họ trong từng đời.
Ngẫm lại, tôi thuê chị dâu làm giúp việc đúng là sai lầm rất lớn.
Tôi giận anh chồng một thì giận chồng tới 10. Là vợ chồng, anh lại nhẫn tâm với vợ đến thế.
Cùng là đang mang thai mà cách đối xử của mẹ chồng với chị dâu và tôi khác một trời một vực. Mọi thứ của tôi, mẹ chồng đều lấy để đưa cho chị dâu.
Thấy nhà cửa tan hoang như bãi chiến trường, máu trong người tôi cứ như sôi lên.
Sau ngày cưới, tôi cất cẩn thận vàng cưới của mọi người tặng vào tủ. Đến khi có việc cần dùng, tôi định lấy vàng đưa đi bán và "hóa đá" khi nhìn thấy sợi dây chuyền chị dâu tặng.
Thật không ngờ anh chồng lại có thể tuyên bố việc đáng khinh bỉ như thế? Đã thế còn nói ngay ngày giỗ bố mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo