Tìm kiếm: chạy-vạy

“Cứ lên cơn hai đứa con lại kéo mặt tôi tát, đánh. Tôi không thấy đau nhưng lần nào nước mắt cũng cứ ứa ra. Chồng tôi tàn tật, mấy năm trước còn đan lát chứ bây giờ cũng chẳng làm được việc gì. Đau buồn lắm nhưng vẫn phải cắn răng làm lụng nuôi bốn miệng ăn”, bà Ninh kể về chồng, con trong nước mắt.
23 tuổi cái tuổi đẹp nhất của đời người nhưng em Nguyễn Thành Đạt, SN 1992 ở xóm Đình, thôn Đặng Xá, xã Vạn Điểm, Thường Tín (Hà Nội) phát hiện bị suy thận. Hạnh phúc khi nhận được tin có người tình nguyện hiến thận, nhưng gia đình em đành bất lực vì không thể gánh nổi chi phí phẫu thuật lên đến hàng trăm triệu đồng.
“Mẹ ơi! bao giờ chân con mọc lại?”, mỗi lần nghe cậu con trai bé bỏng của mình hỏi vậy chị Giang lại giấu nước mắt quay đi. Chi phí lắp chân cho con ít nhất cũng phải mất hơn 200 triệu đồng trong khi cả gia đình, nguồn thu nhập chưa được 10 triệu đồng mỗi tháng khiến chị lực bất tòng tâm.
Từ khi chồng mất vì bệnh u não, đứa con trai đầu cũng vì mãi cứu bạn đuối nước mà bỏ mạng nơi dòng sông lạnh lẽo. Đã thế, đứa con gái út, niềm an ủi duy nhất của chị lúc này cũng mắc phải căn bệnh máu trắng quái ác.
Những câu nói ngây thơ ấy, thốt lên từ môi miệng của cô con gái 7 tuổi bị ung thư hạch giai đoạn 2 khiến người mẹ nghèo trào nước mắt khóc xót thương cho số phận bất hạnh của người con gái bé bỏng của mình và càng đau buồn hơn khi mình không còn đủ khả năng để có chi phí chữa trị cho con.
Nói về cuộc đời của mình, người cựu binh già chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Trời cho ông 2 đứa con, thì đã 18 năm nay ông ròng rã đưa con gái đi khắp các bệnh viện tâm thần, nhưng vô vọng. Giờ đây ông đành đau đớn “giam” con lại. Đứa con trai còn lại cũng phát điên dại đã 4 năm nay, đến bố mẹ cũng chẳng biết là ai.

End of content

Không có tin nào tiếp theo