Tìm kiếm: tình-thương
Cô gái bị cướp giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng người đi đường lại quá thờ ơ không ai quan tâm.
Từ một gia đình khó khăn, chồng bị di chứng chất độc da cam, làm ruộng không hiệu quả, chị Đào Thị Thiện – Chủ nhiệm HTX sản xuất chế biến và tiêu thụ sản phẩm nấm Sáng Thiện Quảng Hội - quyết tâm đổi nghề. Sản xuất nấm đã giúp chị thoát nghèo. Năm 2013, chị là một trong số 62 gương nông dân Việt Nam xuất sắc do Hội Nông dân Việt Nam trao tặng.
Em gái cố nhạc sĩ kể về những năm tháng tuổi thơ được ông dìu dắt trong đêm nhạc tưởng nhớ 13 năm ngày mất của Trịnh Công Sơn, tối 11/4 tại Hà Nội.
Tháng 4, mình bạt mặt ngoài phố tấp vào quán quen, dăm ba câu chuyện. Sài Gòn như một cô gái đỏng đảnh, nắng mưa thất thường. Nóng đến độ tưởng có thể cháy cả vạt tóc vừa ló khỏi áo khoác. Bạn đùa: “Còn chỗ nào đen đâu mà sợ!” Còn mưa, bung mình không kịp trở tay rồi ào đi, vội vã.
Có lẽ vì bản tính ông đào hoa, cũng có lẽ vì trái tim nghệ sĩ trong ông dễ rung cảm trước nhiều bóng hồng nên những người phụ nữ đã cùng ông nên duyên phối ngẫu cũng lặng lẽ rời xa. Nhạc của ông vì thế buồn càng chất chứa, sầu càng lắc càng đong càng đầy.
Hết lòng lo cho gia đình là vậy nhưng ông Mai Văn Khoa (tên nhân vật đã thay đổi) vẫn bị vợ con chửi bới hàng đêm vì một sai lầm ngày thanh niên của ông.
Thực sự anh yêu em nhưng em vẫn không có nhiều cảm giác với anh, ở bên anh, em rất hay cáu gắt và cảm thấy khó chịu.
Mặc dù thương chồng vô cùng nhưng chị Nguyễn Thị Huyên buộc phải làm điều đó bởi gia cảnh quá nghèo, chị không thể chữa bệnh cho chồng tới nơi tới chốn.
Có ai hỏi tại sao xã hội ngày càng dày thêm tội ác, nhiều thêm những kẻ thú tính, sẵn sàng đâm chém giết chóc buôn bán nhau.
Phụ nữ từng trải, họ mạnh mẽ, nhưng chẳng mấy dễ chịu khi cứ phải cố gồng lên mà mạnh mẽ.
"Tôi thấy những đứa trẻ bị bỏ rơi và có gia cảnh khó khăn không ai chăm sóc nên tôi nhận về nuôi thôi, chứ có gì đâu mà chú phải đến đây để hỏi thăm", sơ Trần Thị Hiện - vốn tốt nghiệp loại giỏi ngành y.
Gạo là lương thực chính của con người, trong thơ - ca dao xưa có rất nhiều bài ca ngợi, ví von về gạo. Chắc hẳn chúng ta không ai không biết đến những câu thơ trong bài: "Hạt gạo làng ta" của nhà thơ Trần Đăng Khoa:
Những đứa trẻ tật nguyền, hay nghi bị AIDS hay không may bị bỏ rơi ở bệnh viện, được các chị nhận nuôi, chăm bẵm, coi như con, gọi là con - xưng mẹ. Phan Thùy Nhi là một trong số những em bé đó!
Những đứa trẻ tật nguyền, hay nghi bị AIDS hay không may bị bỏ rơi ở bệnh viện, được các chị nhận nuôi, chăm bẵm, coi như con, gọi là con - xưng mẹ. Phan Thùy Nhi là một trong số những em bé đó!
Hàng loạt vụ ăn xin, đặc biệt mang cả trẻ nhỏ ra làm "đạo cụ" để diễn bị phanh phui. Nhưng ăn xin vẫn có đất sống, do sự "tốt đều còn hơn xấu cả" của chính chúng ta.
End of content
Không có tin nào tiếp theo































