Tìm kiếm: triều-đại-Minh
Rốt cuộc điều gì đã khiến Chu Nguyên Chương thay đổi ý định của mình?
"Lãnh cung", hiểu trên mặt chữ, là cung điện lạnh lẽo, không phải lạnh vì thời tiết, mà là sự lạnh lẽo của lòng người, ít hơi ấm con người, bị ghẻ lạnh và xa lánh.
Tử Cấm Thành (còn gọi là Cố Cung) gồm 9.999 căn phòng chủ yếu được làm từ gỗ nhưng vẫn không bị thiêu rụi dù xảy ra hàng trăm trận hỏa hoạn.
Đồi Cảnh Sơn được vua Chu Đệ nhà Minh xây khi dời đô tới Bắc Kinh năm 1416, nhằm trấn áp long mạch tiền triều và che chắn Tử Cấm Thành.
Trong hồ sơ ghi chép về phỉ thúy triều đại nhà Thanh có ghi chép lại rất nhiều vật phẩm được sản xuất và cất giữ tại nội vụ phủ, số lượng lớn chủ yếu là nhẫn đeo tay bằng phỉ thúy. Thời điểm phỉ thúy tiến vào triều đại nhà Thanh không quá muộn, bắt đầu từ năm thứ 11 của hoàng đế Ung Chính (1733), sau đó rất phát triển trong thời vua Càn Long.
Nếu Italy có khu phố cổ Venice đẹp tuyệt như một bức tranh thủy mặc, phương Đông - tiêu biểu là Trung Quốc và Việt Nam - cũng là nơi có nhiều khu phố cổ đẹp không kém.
Tất cả các công thần đều không nhận ra ý đồ của Chu Nguyên Chương, ngoại trừ Lưu Bá Ôn.
Bắc Kinh, Tây An, Lạc Dương, Nam Kinh là bốn thành phố văn hóa lịch sử nổi tiếng, đại diện cho 5.000 năm phát triển rực rỡ của Trung Quốc.
Tử Cấm Thành là nơi chứa khá nhiều bí mật.
Nếu không có 4 câu thơ này, có lẽ Lưu Bá Ôn khó mà bảo toàn mạng sống sau chuyến ghé thăm của Chu Nguyên Chương.
Mặc dù công nghệ xây dựng và các điều kiện khác vào thời cổ đại tương đối lạc hậu nhưng tổ tiên người xưa vẫn dùng trí tuệ của mình để lại cho hậu thế vô số công trình vĩ đại. Tử Cấm Thành là một trong số đó.
Ngày nay, trong Cố cung vẫn còn di tích giếng Trân Phi - nơi vị phi tần của Quang Tự Đế bị Từ Hi Thái hậu ném xuống.
Tương truyền, các vị vua nhà Thanh rất quý báu vật này.
Triều đại phong kiến ở Trung Quốc đã tàn lụi từ lâu, thế nhưng cho đến ngày nay, việc canh giữ lăng mộ cho hoàng thất nhà Thanh vẫn chưa một ngày gián đoạn.
Ngay cả tên trộm mộ nổi tiếng ở Trung Quốc cũng phải chấp nhận bỏ qua lăng mộ của Chu Nguyên Chương.
End of content
Không có tin nào tiếp theo